Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3481

CHƯƠNG 3481

“Em khóc tới chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy. Em lại còn nói lý, giờ còn nổi giận với tôi nữa.” Tư Đồ Không vẫn muốn ra sức bóp cằm cô mạnh hơn nữa, nhưng cuối cùng đã kìm lại. Dù hiện tại đang rất tức giận, nhưng anh ta vẫn không đành lòng khiến cô tổn thương.

Liễu Ảnh hơi sửng sốt, sau đó lại bật cười. Lúc này, cô không còn cười khẩy như lần trước nữa. Dường như cũng không còn sự mỉa mai của trước đó, trông rất mê hoặc: “Đúng rồi đấy, vì Bùi Dật Duy nên tôi khóc tới chết đi sống lại đấy. Tôi thích anh ấy đấy.

À không. Không phải thích, là yêu, tôi yêu…”

Liễu Ảnh biết bây giờ Tư Đồ Không chắc chắn đã biết tin tức của Bùi Dật Duy. Nếu không, anh ta cũng sẽ không nói như vậy.

Cô lo lắng chuyện của Bùi Dật Duy, nhưng việc cô vừa khóc lại chẳng có chút liên quan nào tới Bùi Dật Duy cả, nhưng cô không muốn giải thích, cũng sẽ không giải thích, cô không thể nào nói rằng cô khóc vì Tư Đồ Không được.

Hơn nữa, bây giờ Liễu Ảnh đang cố ý chọc giận anh ta. Cô biết trước giờ anh ta luôn độc đoán, chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhận được việc người phụ nữ của mình thích người đàn ông khác.

Cô biết, khi mình nói như vậy, chắc chắn Tư Đồ Không sẽ tức giận, mà chỉ khi Tư Đồ Không giận lên, tiếp đó đến lúc cô hỏi anh ta về chuyện năm năm trước, Tư Đồ Không mới buông lỏng cảnh giác, cô mới có thể biết được sự thật.

Thế nhưng, Liễu Ảnh còn chưa nói dứt lời đã im bặt, bởi bàn tay Tư Đồ Không đang bóp cằm cô siết rất mạnh, đau tới mức cô phải hít ngược một ngụm khí lạnh, buộc phải dừng lại.

“Liễu Ảnh, đừng thử thách thức giới hạn của tôi.” Lúc này, đôi mắt lạnh lẽo kia của Tư Đồ Không có thể đóng băng người khác, dưới vẻ lạnh lùng còn ẩn chứa sát ý đầy phẫn nộ.

Vừa mới nghe thấy cô nói như vậy, trong phút giây ngắn ngủi, anh ta đã thực sự muốn giết chết cô.

Tuy năm năm trước, anh ta từng đọc được nhật ký của cô, biết cô thích Bùi Dật Duy, nhưng biết thì cũng chỉ biết vậy thôi.

Bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, từng câu từng chữ mà cô nói như từng vết dao đang cứa lên trái tim anh ta, đau đớn thấm đẫm máu.

Sao cô có thể, sao có thể nói như vậy trước mặt anh ta?

Sao cô dám, sao cô dám nói yêu Bùi Dật Duy trước mặt anh ta?

Vừa rồi không phải cô nói thích, mà là yêu, cô yêu Bùi Dật Duy.

Vậy còn anh ta thì sao, đã bao giờ cô nghĩ tới anh ta chưa.

“Tôi chỉ đang nói lời thật lòng mà thôi, sao lại là thách thức giới hạn của Tổng giám đốc Tư Đồ được. Không phải Tổng giám đốc Tư Đồ đã biết tôi thích Bùi Dật Duy từ lâu rồi sao? Đây là sự thật…” Liễu Ảnh không sợ anh ta, lúc này cô thật sự không sợ anh ta. Cô còn gì phải sợ nữa chứ. Bây giờ, cô chỉ muốn liều mạng với anh ta. Việc gì phải sợ nữa?

Nghe cô nói như vậy, mắt Tư Đồ Không đỏ lừ vì căm hận. Ban nãy, anh ta dùng sức hơi mạnh, đã bóp cằm cô đỏ bừng lên, nếu còn dùng sức thêm, e là anh ta sẽ bóp nát cằm cô mất. Anh ta thở ra một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không nỡ.

Nhưng những lời cô đang nói làm anh ta rất khó chịu, anh ta chợt nghĩ tới một cách có thể ngăn cản cô nói tiếp. Anh ta hằn học ấn cô xuống, môi anh ta đè lên môi cô. Anh ta muốn hôn cô thật mạnh, hôn mất những lời nói kia đi.

Nhưng Liễu Ảnh đã nhanh chóng nghiêng mặt né tránh đôi môi anh ta. Cảm xúc của Liễu Ảnh bỗng chốc trở nên kích động: “Đừng hôn tôi.”

Cô đột nhiên nói lớn giọng, thái độ khước từ và chống đối quá rõ ràng.

Tư Đồ Không giật mình, đôi mắt đỏ lừ nhìn cô chằm chằm. Trước đây, dù có như thế nào, cô cũng không từ chối anh ta. Ngay đến buổi tối hôm qua, lúc anh ta hôn cô, cô cũng không từ chối.

Bình Luận (0)
Comment