Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3609

Chương 3609

Liễu Ảnh gật đầu, sự giúp đỡ nhiệt tình của Tô Khiết khiến cô ấy không thể nào từ chối được. Hơn nữa, sống ở đây thật sự không thích hợp. Cô ấy không muốn dính dáng đến Từ Đồ Không, cũng không muốn ở lại nơi mà Tư Đồ Không thường hay lui tới. Đến chỗ của Tô Khiết là lựa chọn phù hợp nhất.

Khi Liễu Ảnh thu dọn đồ đạc xong thì đã hơn chín giờ tối. Tô Khiết xem giờ, thầm nghĩ cũng may là đã gọi điện thoại cho Dạ Tư Trầm rồi, nếu không thì ngay ngày đầu tiên cô ra ngoài đã không thể về sớm như cô từng nói rồi, anh chắc chắn sẽ nổi đóa lên mất, mà quan trọng nhất là sự tin tưởng khó khăn lắm mới bồi đắp được cuối cùng sẽ hóa hư không mất thôi. Tô Khiết gửi tin nhắn cho Nguyễn Hạo Thần: “Liễu Ảnh đã dọn đồ rồi, em sẽ đưa cô ấy đi rồi về sau.”

Nguyễn Hạo Thần xem tin nhắn của Tô Khiết, khẽ hừ một tiếng. Đồ bịp bợm này, rõ ràng đã hứa hẹn sẽ về sớm, anh tưởng đâu muộn nhất cũng không đến tám giờ, vậy mà giờ này vẫn chưa xong việc, đúng là “ngứa đòn” rồi đây.

Nguyễn Hạo Thần đang nghịch điện thoại, trên mặt không hề lộ ra vẻ tức giận mà thay vào đó là nụ cười thỏa mãn.

Tô Khiết đưa Liễu Ảnh đến căn nhà cô đã mua trước đó. Bên trong đầy đủ tiện nghi, không thiếu thứ gì. Liễu Ảnh xếp đồ của mình vào nhưng vẫn trống trải, cô ấy nhìn căn phòng lạnh lẽo, cảm thấy trong tim trống rỗng. Nơi này không có người sinh sống, rốt cuộc cũng chỉ là một căn nhà, không phải một tổ ấm.

Liễu Ảnh nhớ tới căn biệt thự từng sống với Tư Đồ Không trước đây, mặc dù bên trong rất rộng nhưng hiếm khi cô ấy cảm thấy cô đơn, có lẽ gần như chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Liễu Ảnh tự cười nhạo bản thân. Con người đúng là loài theo nếp quần cư, sống một mình sẽ không chịu nổi. Có thể ở mãi trong nhà, không ra ngoài, không mua sắm, không làm gì cả, chỉ vì trong nhà không chỉ có một mình, có thể còn có người nhà, có bạn bè thân thiết, có người yêu thương, nhưng… chắc chắn là không phải ở một mình. Chẳng ai có thể chịu đựng được sự trống trải và lạnh lẽo như vậy cả.

“Cậu cứ sống tạm ở đây nhé. Chỉ cần cậu muốn thì ở bao lâu cũng được, nếu ngày nào đó muốn dọn ra ngoài thì nhất định phải tìm được một nơi tốt đấy.” Giọng nói của Tô Khiết vang lên, Liễu Ảnh gật đầu: “Cảm ơn cậu, Tô Khiết.”

Tô Khiết cười khúc khích: “Đồ ngốc.” Tô Khiết hiểu rằng Liễu Ảnh không thể ở đây mãi được, bởi trái tim của cô ấy không đặt ở đây. Đối với Liễu Ảnh, đây chỉ là một nơi ở tạm thời. Một ngày nào đó, khi đã thoát ra khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hoặc tìm được công việc khác muốn làm, cô ấy sẽ rời đi. Bỗng nhiên trong lòng Tô Khiết xuất hiện một cảm giác lạ lùng khó gọi tên, lần này có thể Liễu Ảnh ra đi không lời từ biệt, nhưng khi trở lại, cô ấy sẽ không còn ngoan ngoãn, cam chịu như trước nữa.

“Trước hết cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng suy nghĩ nhiều, tớ về trước đây.” Tô Khiết giúp Liễu Ảnh sắp xếp đồ đạc rồi đứng lên và nói. Cô thực sự chưa có can đảm dám không về nhà. Vả lại, nếu hôm nay không về, uy tín của cô sẽ mất giá thê thảm trong lòng Nguyễn Hạo Thần mất. Cô không muốn trải qua quá trình đó.

“Được, cậu về cẩn thận nhé.” Liễu Ảnh mỉm cười, chào tạm biệt.

… Tô Khiết trở về, phát hiện biệt thự tối om, trong lòng nghi hoặc vô cùng. Chẳng lẽ đang bị mất điện? Không thể nào, còn có máy phát điện cơ mà? Vậy là, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tô Khiết nghi hoặc bật đèn pin trên điện thoại di động lên rồi đi vào. Cánh cửa bên trong đã mở sẵn, Tô Khiết thót tim. Chẳng lẽ lại có trộm vào nhà? Không, không đời nào! Tô Khiết nhanh chóng phủ nhận, nhưng cô chưa từng gặp tình huống này bao giờ cả! Tô Khiết vô cùng bất an, cô bước vào ấn mở công tắc điện… đèn sáng lên!

Tô Khiết ngẩn ra, đây là tình huống gì vậy? Người trong nhà đâu? Sao không có ai hết thế? Đồ đạc trong nhà vẫn như bình thường, rõ ràng không có người ngoài vào, tại sao lại tối đen như mực? Tô Khiết băn khoăn đi lên tầng. Cô vào phòng, làm một mạch các động tác đẩy cửa, bật đèn. Sau đó, Tô Khiết liền phát hiện, Nguyễn Hạo Thần đang nằm nửa người trên giường, nhìn cô với vẻ mặt đùa giỡn… Tô Khiết bỗng cảm thấy bất an, sao cô lại có cảm giác mình đã rơi vào một cái bẫy thế này? Nguyễn Hạo Thần cố ý đợi cô về ư? Trong nhà không có một ai, phải chăng cũng là do anh sắp xếp? Thế này là định tính sổ riêng ư? Nếu trước mặt không phải là Nguyễn Hạo Thần, chắc chắn cô sẽ nghi ngờ người này đang nung náu ý định giết người diệt khẩu đấy! Tô Khiết suy nghĩ kỹ càng, gần đây cô không hề làm chuyện gì sai trái cả, càng không gây ra lỗi lầm gì với Nguyễn Hạo Thần. Lúc này cô mới bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi trước: “Hôm nay nhà cửa làm sao vậy, sao không có ai cả thế?”

Nguyễn Hạo Thần ngả người ra phía sau, quét mắt nhìn Tô Khiết từ trên xuống dưới đầy mờ ám, chậm rãi nói: “Anh sắp xếp đấy, để đêm nay chỉ có hai ta thôi, em thích không?” Chất giọng trầm của Nguyễn Hạo Thần cộng thêm việc cố tình cám dỗ khiến Tô Khiết chợt cảm thấy như sắp chìm đắm. Quả thực, đàn ông cố tình dụ dỗ, nhất là người đàn ông mình thích thì căn bản không thể nào cầm lòng được.

Bình Luận (0)
Comment