Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3615

Chương 3615

Nhưng tại sao trông y hệt nhau mà vẻ mặt lại “đáng sợ” như vậy!

“Chào chú ạ.” Vũ Kỳ chào hỏi trước, cô bé không nhịn được mà cảm thán: “Uầy! Lại là một chú đẹp trai!”

Mặc Thành sững sờ ngay tại chỗ, cô bé này đáng yêu thật đấy, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt sáng rực, lúc nhìn người khác cứ luôn cười tủm tỉm, như muốn khắc sâu nụ cười ấy vào lòng người ta chỉ trong nháy mắt, quan trọng là giọng nói của cô bé thật dễ nghe! Mặc Thành biết mình đẹp trai, bình thường không ít phụ nữ vây quanh, nhưng được một cô bé khen ngợi khiến anh ta vô cùng thỏa mãn! Bởi vì tâm tư của trẻ con là đơn thuần nhất, lời khen của chúng hoàn toàn xuất phát từ trái tim, không có ý định lấy lòng, không mang theo bất kỳ mục đích gì cả.

Mặc Thành lại nhìn bé trai yên lặng ở bên cạnh, cũng xinh đẹp như vậy, như một búp bê tinh xảo, hai đứa đứng cạnh nhau giống hệt một đôi kim đồng ngọc nữ, nhìn vui tai vui mắt. Thứ duy nhất không đẹp có lẽ là vẻ mặt lạnh như băng của bé trai kia. Mặc Thành thầm nghĩ, vẫn còn là trẻ con, giả vờ lạnh lùng làm gì chứ.

“Chào chú ạ.” Đường Minh Hạo bình tĩnh lên tiếng. Cậu bé luôn rất lịch sự, chỉ là quá lạnh lùng khiến người ta không để ý, thêm cả Vũ Kỳ đứng bên cạnh lại quá hoạt bát, làm Đường Minh Hạo trở nên vô cùng trầm mặc, giống như đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình vậy.

Mặc Thành lập tức xiêu lòng. Tiếng nói nhẹ nhàng của đứa bé lạnh lùng như vậy thật sự khiến người ta yêu thích, vẻ mặt điềm tĩnh cùng giọng nói non nớt của đứa trẻ tạo nên một sự tương phản mới mẻ, gương mặt tinh xảo của Đường Minh Hạo nháy mắt cũng trở nên có sức sống hơn chút.

“Ừ, các cháu tên là Minh Hạo và Vũ Kỳ sao?” Mặc Thành mỉm cười hỏi, anh ta đi tới, ngồi xuống ngang bằng với Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ, dịu dàng nói. Mặc Thành cảm thấy từ trước tới nay mình chưa từng dịu dàng như vậy. Anh ta và Trương Minh Hoàng khá giống nhau. Lần đầu gặp gỡ sẽ cảm thấy anh ta rất tốt tính, dễ bắt chuyện, dịu dàng và thân thiết, bình thường cũng ấm áp như gió xuân, nhưng thật ra trong lòng rất lạnh nhạt. Anh ta có thể giao lưu với một người rất thân thiện, nhưng thật ra không hề chút cảm tình nào. Mặc Thành cho rằng, bản thân mình xa cách và lạnh nhạt với tất cả mọi người, không ngờ khi nhìn thấy Minh Hạo và Vũ Kỳ lại muốn chơi cùng hai đứa trẻ này.

“Đúng vậy chú, cháu tên là Đường Vũ Kỳ, anh cháu tên là Đường Minh Hạo, chúng cháu tới tìm ông.”

Đường Vũ Kỳ chủ động trả lời, chú này thật sự rất đẹp trai! Từ trước tới nay cô bé chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, cả trai lẫn gái! Chú ấy chính là người đẹp nhất tính tới bây giờ! Ừm… nói thế nào nhỉ, chính là đẹp có một không hai! Ánh mắt Đường Vũ Kỳ sáng lấp lánh, cô bé ngắm nhìn Mặc Thành mà cứ như đang thưởng thức một bức tranh, một tác phẩm thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

Mặc Thành luôn rất ghét ánh mắt mang theo dục vọng, tham lam của rất nhiều người nhìn chằm chằm anh ta như vậy, nhưng ánh mắt của Đường Vũ Kỳ trong veo đơn thuần, chỉ đơn giản là thưởng thức cái đẹp.

Mặc Thành có phần thích thú ánh mắt đơn thuần như vậy, anh ta xoa đầu Đường Vũ Kỳ: “Vậy chú chơi cùng các cháu được không?”

“Được ạ!” Đường Vũ Kỳ vui vẻ nói, cảm giác của cô bé với Mặc Thành là người này vô cùng đẹp trai, hơn nữa người này tới tìm ông, ông chủ động bảo anh ta chơi cùng họ, Đường Vũ Kỳ lập tức tin tưởng Mặc Thành. Đường Minh Hạo quan sát Mặc Thành, nghĩ xem người này làm gì. Cậu bé lại nhìn Trương Minh Hoàng, ông ta cũng không có cảm nhận gì với việc Mặc Thành chơi cùng Vũ Kỳ cả, thậm chí còn vui vẻ ngắm nhìn nữa. Đường Minh Hạo đoán, chắc Mặc Thành và Trương Minh Hoàng có mối quan hệ thân cận, vậy nên cũng giảm bớt không ít hoài nghi.

Quản gia Trọng ở bên cạnh lên tiếng giải thích kịp lúc: “Người này là Mặc Thành, là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành. Vũ Kỳ và Minh Hạo là con của cô Đường Thấm Nhi.” Mấy ngày ở chung, cách xưng hô của quản gia Trọng với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đã có một chút thay đổi. Chủ yếu do ở đây ít người, hầu như toàn là ông ta chơi cùng Vũ Kỳ và Minh Hạo, Đường Vũ Kỳ luôn miệng gọi ông ta là ông, làm thế nào cũng không sửa được. Thành chủ cũng ngầm chấp nhận, quản gia Trọng luôn gọi cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ khiến Đường Vũ Kỳ cũng không quen cho lắm, cô bé bèn yêu cầu quản gia Trọng gọi tên, ông ta bất đắc dĩ phải đồng ý.

Mặc Thành kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, vừa rồi anh ta không nghĩ nhiều, hóa ra là như vậy sao? Hiện giờ… thành chủ đã xác định Đường Thấm Nhi là con gái ông ta rồi sao? Thế nên mới đưa Vũ Kỳ và Minh Hạo tới đây? Mặc Thành không hiểu, nhưng lúc này không thể hỏi trước mặt hai đứa trẻ được, bèn nhịn xuống rồi chơi cùng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo.

Bình Luận (0)
Comment