Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3640

Chương 3640

Mặc Thành vốn dĩ đang vui mừng ra mặt, nhưng nghe được câu mắt nhìn rất tốt, anh ta liền nhướng mày lên, quần áo của Minh Hạo là do anh ta chọn, còn của Vũ Kỳ… anh ta chẳng chọn gì cả, nhưng anh ta vẫn quyết định không nói.

Đường Vũ Kỳ lại không để ý tới những điều này, vui vẻ chia sẻ: “Hôm nay bọn cháu gặp được một chị gái, chị ấy tên là Lâm Từ, quần áo trên người cháu đều là chị ấy chọn đấy! Còn có bộ trang sức trên người Vũ Kỳ nữa, cũng là chị ấy tặng đó ạ.”

Trương Minh Hoàng cười vui vẻ ngồi nghe, vốn dĩ không để ý nhưng nhìn kỹ bộ trang sức trên người Đường Vũ Kỳ thì lại hơi nhíu mày. Đường Vũ Kỳ không nhận ra, tiếp tục nói: “Quần áo của anh là do chị ấy cũng chọn đó ạ, cảm giác bộ nào cũng rất ngầu!”

Mặc Thành thấy mình bị phớt lờ, lại bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Đường Vũ Kỳ lập tức nói tiếp: “Chú cũng chọn giúp bọn cháu không ít đồ đâu! Quần áo của anh, còn có đồ trang sức sau đó, đều là chú chọn cả, đẹp lắm luôn!”

Mặc Thành hài lòng, ngồi xuống một bên uống trà, nghe hai đứa trẻ nói chuyện với Trương Minh Hoàng. Đương nhiên, đa số là Vũ Kỳ nói, thỉnh thoảng những người khác tiếp một hai câu, cảm giác bình yên đến lạ.

Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại cảm thấy Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài, Mặc Thành không được yêu thích bằng người khác rồi. Ông hài hước nhìn Mặc Thành.

Trương Minh Hoàng phá lên cười, sao lại có cảm giác Mặc Thành bị ghét bỏ thế nhỉ? Xem ra hôm nay ra ngoài không được yêu thích được bằng người khác rồi. Ông hài hước nhìn Mặc Thành, có so sánh mới phát hiện mình không được yêu thích đến thế nào, người vừa mới quen mà Đường Vũ Kỳ còn quý tới vậy. Trương Minh Hoàng nghĩ tới Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo gọi cô gái gặp lúc sáng là chị, gọi Mặc Thành là chú, không nhịn được mà bật cười. Mặc Thành già thật rồi sao? Còn không phải à! Đã sắp ba mươi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có, không chỉ già mà còn ế.

Mặc Thành bĩu môi, được lắm, mọi người đều bắt nạt anh ta, hừ! Làm chuyện tốt không ai khen, lần sau không đưa chúng ra ngoài chơi nữa! Mặc Thành cằn nhằn trong lòng. Đối diện với ánh mắt của Trương Minh Hoàng, hung hăng trừng lại, gì chứ, lại muốn làm gì nữa? Bắt nạt anh ta chỉ có một mình sao? Vũ Kỳ và Minh Hạo là trẻ con, chơi đùa thì thôi đi, sao thân là trưởng bối mà cũng bắt nạt anh ta! Mặc Thành thở phì phò.

Trương Minh Hoàng nhịn không được mà bật cười, haiz, đột nhiên có một cảm giác trong nhà có ba đứa trẻ, Mặc Thành cũng vậy, lớn từng này rồi mà còn đố kỵ với trẻ con. Trong sự than vãn của Trương Minh Hoàng mang theo chút ấm áp, tính cách như vậy lúc nhỏ luôn khiến ông cảm thấy không hề xa lạ với đứa trẻ này, giống như con của chính mình vậy, Mặc Thành như thế này, thật sự rất đáng yêu.

Đường Vũ Kỳ trêu chọc nói: “Chú ơi, chú đang tranh giành tình cảm với Vũ Kỳ sao? Hay là tranh với anh trai? Lẽ nào… là tranh với chị gái kia sao?” Đường Minh Hạo buồn cười, Vũ Kỳ nói chuyện đúng là độc thật đấy, vài ba câu mà thay đổi hoàn toàn hình tượng của Mặc Thành luôn rồi. Tranh giành tình cảm thì thôi đi lại còn tranh với cả trẻ con, còn chút thể diện cũng bị mất sạch rồi đấy.

Cậu bé thầm nghĩ, sau đấy chuyển hướng nhìn Mặc Thành, chỉ thấy Mặc Thành đen mặt, lạnh lùng nhìn Đường Vũ Kỳ. Cô bé nhướng mày không chút sợ hãi, dịch sát vào người Trương Minh Hoàng. Đường Minh Hạo khẽ ho một tiếng, có cần phải chân thật như vậy không? Vẻ mặt không chút e dè, động tác cũng không hề hàm hồ, như vậy là sợ Mặc Thành tới “đánh” cô bé sao? Rõ ràng là chú Mặc Thành cố ý mà.

Cậu bé không ngờ, Đường Vũ Kỳ cũng là cố ý, dựa sát vào người Trương Minh Hoàng mà đắc ý nhướng mày, nhìn Mặc Thành với vẻ thách thức. Đường Minh Hạo tự mình uống nước, lát nữa đừng có tới tìm cậu, cậu không làm gì cả đâu.

Đường Vũ Kỳ thật sự đang khiêu khích. Cô bé cảm thấy chuyện này khá thú vị, chỉ thiếu điều nói với Mặc Thành, cháu có thể dựa vào người ông, được ông khen, chú thì không thể! Hơn nữa, chú còn bị ông ghét bỏ nữa! Nhìn cháu đi nhìn cháu đi, nhìn Vũ Kỳ được yêu thích tới nhường nào đi này!

 

Bình Luận (0)
Comment