Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 3684

Chương 3684

Sau khi Đường Vũ Kỳ biết về nghề này thì quả thật cô bé đã bị thu hút. Hơn nữa, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Từ ăn mặc trang điểm cô bé đã cảm thấy quá đẹp, quá ngầu! Cô bé cảm thấy, người mẫu có thể dễ dàng kiểm soát các loại phong cách trang phục khác nhau nên rất muốn được thử.

Tô Khiết nghiêm túc nói: “Người mẫu trông bên ngoài thì có vẻ hào nhoáng, nhưng những vất vả gian khổ phía sau thì người ngoài không thể tưởng tượng được đâu, con phải hiểu được chuyện đó.”

“Mẹ, không có việc gì là hoàn toàn nhẹ nhàng hết. Con biết mà, con thích việc này, dù có mệt hơn nữa con cũng có thể kiên trì theo đuổi.” Đường Vũ Kỳ nói thật trịnh trọng, chuyện cô bé đã xác định thì sẽ không có ý định từ bỏ.

“Được, nếu con đã suy nghĩ cẩn thận thì mẹ cũng đồng ý. Lâm Từ ở đây đúng không? Hôm nào mẹ sẽ nói chuyện với cô ấy.” Tô Khiết đáp lời. Đối với chuyện của con cái mình, cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Bây giờ Đường Vũ Kỳ vẫn còn nhỏ, nếu bây giờ con bé làm người mẫu mà sau này vẫn còn yêu thích thì có khả năng đây sẽ là sự nghiệp cả đời của nó. Vì vậy, dù có là công ty VG thì cô cũng phải tìm hiểu kỹ hơn.

“Vậy để con nói trước cho chị Lâm Từ biết.” Đường Vũ Kỳ vui vẻ đáp lời. Trước đó cô bé còn lo Tô Khiết sẽ từ chối, nhưng không ngờ mẹ mình lại đồng ý dễ dàng như vậy, nét vui mừng lộ rõ trên mặt cô bé. Còn Nguyễn Hạo Thần thì không nói gì, tất nhiên là mặc nhiên chấp nhận.

“Tô Khiết, anh đi gặp Lâm Từ với em.” Nguyễn Hạo Thần vừa lái xe vừa nói. Nếu Lâm Từ là người nhà họ Mặc thì cô ấy cũng là một thương nhân, thương nhân coi trọng lợi ích.

“Ừm.” Tô Khiết đồng ý. Đường Vũ Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Lâm Từ, nhanh chóng được đối phương nhắn lại, nói thời gian gặp mặt tùy cô bé chọn, đối phương đang nghỉ phép ở đây. Đường Vũ Kỳ nói lại với Tô Khiết, Tô Khiết liền quyết định gặp vào ngày kia.

Sau khi gửi tin nhắn và nhận được câu trả lời đồng ý, Đường Vũ Kỳ liền cất điện thoại đi, không ngờ cô bé đã nhanh chóng gặp được người thật của Lâm Từ đến thế.

Bây giờ họ đang đi đến “Thanh Hoan”, chỉ đi một lát đã đến nơi. Là do Đường Minh Hạo đề nghị đến “Thanh Hoan”, Nguyễn Hạo Thần lại không biết đó là chỗ nào nên dùng điều hướng chỉ đường đi tới.

Dù đang là giữa trưa, là giờ ăn cơm nhưng trong quán Thanh Hoan cũng không có quá nhiều người. Khi Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi vào thì người trong quán vừa liếc mắt đã nhận ra, lập tức đi tới tiếp đón.

“Cậu Đường, Cô Tô, mọi người có muốn vào phòng bao riêng trước kia không?” Là khách hàng do đích thân ông chủ giới thiệu nên họ không dám không tiếp đón chu đáo.

Đường Minh Hạo gật đầu, bước lên lầu. Khi đi đến hành lang cậu nhìn thấy ở phía trước có một người phụ nữ vừa đi ra từ trong nhà vệ sinh. Đường Minh Hạo cảm thấy người này khá quen mặt, nhưng còn chưa nhớ ra đã gặp ở đâu thì Đường Vũ Kỳ đã vui sướng hô lên một tiếng: “Chị Lâm Từ!”

Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần cùng nhìn về phía người ở đằng trước, chỉ nhìn thấy bóng lưng một người mảnh khảnh, cao gầy, đi giày cao gót. Tô Khiết nghi hoặc, có phải Đường Vũ Kỳ quá hy vọng được nhìn thấy Lâm Từ rồi không? Chỉ nhìn bóng lưng mà đã nhận ra rồi sao? Con bé có “mắt chim ưng” à?

Người phụ nữ phía trước quả nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Đường Vũ Kỳ được một người phụ nữ dắt tay ở cách đó không xa. Cô ấy lập tức nở nụ cười như hoa mẫu đơn nở rộ, đẹp khuynh quốc khuynh thành: “Vũ Kỳ?”

Đường Vũ Kỳ gật đầu, cô bé rất vui, đứng quan sát cách ăn mặc hôm nay của Lâm Từ. Đối phương mặc bộ váy liền màu đỏ không có hoa văn, mang lại cảm giác người lạ chớ đến gần.

Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết dẫn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo đi qua. Lâm Từ lên tiếng chào hỏi trước: “Nói vậy thì hai người chính là ba mẹ của Vũ Kỳ phải không? Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi? Tôi có hẹn ăn cùng một người bạn mà chưa thấy tới.”

“Được.” Tô Khiết mỉm cười trả lời. Lâm Từ nhướng mày, giờ cô ấy đã hiểu vì sao Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại đẹp xuất sắc như vậy rồi. Có ba mẹ đẹp thế này thì sao con cái có thể xấu được chứ? Mà Đường Vũ Kỳ lại càng giống Tô Khiết hơn, khí chất cũng tương tự.

Bình Luận (0)
Comment