“Lý Phong lại dám đánh người…”, khuôn mặt Thẩm Sơ Hạ và hai cô bạn trở nên tái nhợt khi thấy Lý Thiệu Minh tát Hàn Vũ Triết.
“Hả?”, Đoàn Bội Bội vẫn đang đứng cạnh Lý Thiệu Minh, thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc.
Lý Thiệu Minh tát rất mạnh, như thể chấn động cả không khí, toàn bộ khách quý trong đại sảnh cảm thấy màng nhĩ ong ong.
Lại nhìn Hàn Vũ Triết, hắn bị Lý Thiệu Minh hung hăng tát một cái, lăn hai vòng trên mặt đất, đau đớn ôm mặt. Đội trưởng đội bảo vệ kinh ngạc liếc Lý Thiệu Minh, sau đó nhanh chóng dẫn nhân viên bảo vệ đến kiểm ta thương tích của Hàn Vũ Triết. Đây là tiệc rượu cao cấp nhất thành phố, là buổi đấu giá từ thiện vô cùng quan trọng của thành phố trong năm nay, người đến tham dự đều là những nhân vật hàng đầu của thành phố, thậm chí có cả những nhân vật lớn của tỉnh, mặc dù Hàn Vũ Triết đáng hận, nhưng nếu Lý Thiệu Minh đánh Hàn Vũ Triết bị thương thì tiệc rượu hôm nay e là gặp rắc rối lớn.
Khi mọi người vây quanh Hàn Vũ Triết được hai phút, đội trưởng đội bảo vệ gỡ tay Hàn Vũ Triết ra, nhìn vết thương trên mặt hắn, bỗng hít một hơi thật sâu.
Bề ngoài Hàn Vũ Triết không tồi, khuôn mặt trắng nõn. Bị Lý Thiệu Minh tát một cái, trên mặt hắn hằn lên năm ngón tay đỏ ửng, hơn nữa dấu vết này còn đang dần tím lại. Máu chảy ra từ mũi và miệng khá nhiều.
“Đồ ngu”, Lý Thiệu Minh đứng chắp tay sau lưng, khinh thường nhìn hắn.
Lần này anh vẫn còn nhẹ tay, chỉ dùng một phần sức lực. Nếu anh dùng toàn lực, Hàn Vũ Triết này nhất định sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Anh rất ít khi ức hiếp người bình thường, ban nãy lời nói lỗ mãng của Hàn Vũ Triết về Hiên Tịnh Vũ đã khiến anh thật sự tức giận. Bây giờ anh thưởng cho Hàn Vũ Triết một cái tát, cũng coi như báo thù cho Lý Phong trước kia. Hàn Vũ Triết thực sự đáng ghét, bắt nạt Lý Phong từ nhỏ đến lớn. Hôm nay là anh ở đây, nếu đổi lại là Lý Phong, sợ rằng sẽ vì hắn mà mất hết thể diện, sau này không thể tồn tại ở thành phố cảng biển được nữa.
Làm người phải chừa lại đường lui, ngày sau còn dễ gặp lại.
Hàn Vũ Triết không biết nên chừa lại đường lui cho người khác, nên đáng bị đánh.
“Dương Siêu, hình như Lý Thiệu Minh tức giận thật rồi. Nhưng lần trước khi cậu hất rượu vào người anh ta, anh ta đâu có tức giận như vậy nhỉ? Nếu lúc đó cậu bị anh ta tát thẳng vào mặt như vậy, không biết cậu có chịu nổi không”, sắc mặt Trần Tử Phong và Lâm Thi Nhã và Dương Siêu trắng bệch khi nhìn thấy Hàn Vũ Triết chảy máu mũi.
Nghe Trần Tử Phong nói vậy, Dương Siêu không lên tiếng, hắn nín thở nhìn Hàn Vũ Triết.
Hắn nghĩ Trần Tử Phong đúng hèn hạ, hỏi câu này là có ý gì, mong hắn cũng bị Lý Thiệu Minh tát sao? Mẹ kiếp, nếu sau này hắn giàu có, nhất định sẽ trả thù Trần Tử Phong.
“Anh bạn, không sao chứ?”
Thấy Hàn Vũ Triết bị Lý Thiệu Minh tát một cái thê thảm, Hàn Phúc Giả và đám nhà giàu ở tiệc rượu đều bước đến gần. Đội trưởng đội bảo vệ có trách nhiệm đảm bảo bữa tiệc không xảy ra hỗn loạn, vì vậy ông ta lập tức hỏi han Hàn Vũ Triết.
“Tôi, tôi không sao…”, khuôn mặt Hàn Vũ Triết sưng tấy, nói chuyện cũng khó khăn.
Hắn cảm thấy răng trong miệng đều lung lay, đầu óc ong ong, giống như bị đánh đến chấn động não. Đột nhiên, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thiệu Minh rồi lao về phía anh và gào lên: “Lý Phong, đồ vô dụng này, lại dám đánh úp tao?”
Hắn bắt nạt Lý Phong từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn cho rằng Lý Thiệu Minh là Lý Phong, thấy Lý Thiệu Minh dám đánh hắn, sao hắn có thể can tâm. Bị Lý Thiệu Minh tát một cái trước mặt bao nhiêu người, bữa tiệc này có những nhân vật tai to mặt lớn, còn có không ít người đẹp, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, lập tức muốn trả thù Lý Thiệu Minh để vớt vát thể diện.
Khi Hàn Vũ Triết lao đến chỗ Lý Thiệu Minh, đội trưởng đội bảo vệ vội vàng cùng các nhân viên bảo vệ giữ hắn lại, nhưng dường như Hàn Vũ Triết muốn liều mạng với Lý Thiệu Minh. Sức lực hắn rất lớn, đội trưởng đội bảo vệ mới nắm được quần áo của hắn đã bị trượt tay, Hàn Vũ Triết xông đến trước mặt Lý Thiệu Minh.
Thấy Hàn Vũ Triết sắp đấm vào mặt Lý Thiệu Minh, sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ tái mét.
Bỗng nhiên, Hiên Tịnh Vũ đưa tay ra, bắt lấy cổ tay Hàn Vũ Triết. Tiếp đó chân phải hướng về phía trước, tay trái đè khuỷu tay Hàn Vũ Triết, dùng lực kéo ra sau một cái, chỉ bằng một chiêu đã quật ngã hắn.
“Cậu còn chưa chịu dừng lại hả?”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn Hàn Vũ Triết và hỏi.
“Đồ đàn bà đê tiện, cút ra!”, Hàn Vũ Triết vô cùng giận dữ, không ngờ hắn không đánh nổi một cô gái, lập tức hét lên.
“Cậu nói gì?”, Lý Thiệu Minh ghét nhất là kẻ khác xúc phạm Hiên Tịnh Vũ, ánh mắt anh dần lộ ra sự u ám.
Mấy người Đoàn Bội Bội, Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi, Trần Tử Phong, Thẩm Hân đã từng được chứng kiến thực lực của Lý Thiệu Minh, lúc này thấy anh thật sự tức giận, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, họ thầm nghĩ rằng Lý Thiệu Minh nói một không nói hai, bây giờ rõ ràng đã bị Hàn Vũ Triết chọc giận, tên Hàn Vũ Triết này chết chắc rồi.
Mà quả thật Lý Thiệu Minh có ý định muốn giết người, anh chậm rãi vận động chân khí trong cơ thể, định thẳng tay đánh chết Hàn Vũ Triết. Anh là bá chủ ở nước ngoài, khi xông pha trên chiến trường, dưới tay đã có hơn một ngàn sinh mạng. Đối với anh, tính mạng của Hàn Vũ Triết chỉ rẻ mạt như một con kiến.
“Đừng”, lúc Lý Thiệu Minh chuẩn bị ra tay giết hắn, Hiên Tịnh Vũ lập tức cau mày nhìn anh.
“Lý Thiệu Minh, em biết anh rất mạnh, anh nói một không nói hai, nói muốn đánh ai tàn phế thì sẽ khiến kẻ đó tàn phế. Nhưng em là cảnh sát, có thể cho em chút thể diện không?”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Cho em chút thể diện?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Giết người là phạm pháp”, Hiên Tịnh Vũ nói.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói vậy, Lý Thiệu Minh nheo mắt nhìn Hàn Vũ Triết đang bị cô đè sát xuống sàn nhà. Hàn Vũ Triết vẫn đang cố vặn vẹo, hắn không phải là đối thủ của một người luyện võ như Hiên Tịnh Vũ.
“Em biết không? Từ lâu anh đã xem thường vinh hoa phú quý, công danh địa vị trên đời này. Anh có thể bị người khác coi thường, bị xúc phạm, nhưng anh hận nhất là kẻ khác vô lễ với em. Em là người phụ nữ của anh, bất cứ ai cũng không được phép khinh thường em”, Lý Thiệu Minh nói.
“Em cũng vậy, em yêu anh”, Hiên Tịnh Vũ nói.
Nghe Hiên Tịnh Vũ nói xong, sắc mặt Hàn Bân thay đổi, anh cả và anh hai nhà họ Hiên vẫn đứng cạnh nhau, hai người đều vô cùng kinh ngạc.
Hiên Tịnh Vũ trước giờ chưa từng nói yêu Lý Thiệu Minh, nghe thấy câu tỏ tình này của cô, trong lòng Lý Thiệu Minh như bất chợt có thứ gì đó vỡ òa.
Dần dần, trên mặt anh lộ ra nụ cười vui mừng, muốn ngay lập tức ôm cô gái trước mặt vào lòng.
Anh đã gặp vô số cô chủ nhà giàu, thiên kim nhà quyền quý, thậm chí cả ngôi sao hàng đầu duyên dáng yêu kiều. Bất kể bọn họ nịnh nọt thế nào, anh cũng không hề động lòng.
Một tiếng ‘yêu’ này của Hiên Tịnh Vũ lại tựa như dòng mật ngọt rót vào suối băng trong lòng anh, lập tức làm tan chảy con tim lạnh giá, cảm giác ngọt ngào không thể kiềm chế lộ rõ trên mặt.
Anh thích Hiên Tịnh Vũ, nếu có được một lời yêu từ Hiên Tịnh Vũ, bị Hàn Vũ Triết tát mười cái thì có sao chứ?
“Anh đẹp trai này, anh hơi quá đáng nhỉ? Hàn Vũ Triết là người của tôi, đánh chó phải nhìn mặt chủ chứ, anh lại dám đánh người của tôi sao?”, một người đẹp khí chất tao nhã đi đến, có vài vệ sĩ theo sau.
“Cô định bênh vực hắn?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên nhìn cô gái.
“Cậu ta là người của tôi”, ánh mắt cô gái nghiêm túc.
“Được, trông chừng tốt chó của cô, nếu hắn còn dám chọc đến tôi, tôi sẽ đánh gãy hết răng chó của hắn”, tâm trạng Lý Thiệu Minh đột nhiên rất tốt, cũng không thèm để ý đến Hàn Vũ Triết nữa.
Nhìn đồng hồ trong đại sảnh, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu. Anh khẽ cười, thẳng thắn thu tay lại, bước tới nơi tổ chức đấu giá trong đại sảnh.
“Đám các người, bình thường hô to gọi nhỏ thề thốt trung thành với tôi ra sao, thời khắc quan trọng còn chẳng bằng vợ tôi”, Lý Thiệu Minh chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, sắc mặt anh Hổ, Heo Rừng và Cuồng Phong đều trở nên khó coi. Không phải họ không ra tay giúp Lý Thiệu Minh, mà là vẫn chưa quen làm việc cho anh, không biết nên đối phó với tình huống này thế nào.
“Chết tiệt, sau này nhất định phải dạy dỗ tên oắt con này một trận, hắn tên là gì?”, anh Hổ hung dữ liếc xéo Hàn Vũ Triết.
“Mẹ kiếp, tao đánh chết mày!”, Hiên Tịnh Vũ vừa buông Hàn Vũ Triết ra, hắn lập tức xông đến chỗ Lý Thiệu Minh.
“Đủ rồi, còn chưa đủ làm tôi mất mặt sao?”, cô gái xinh đẹp đột nhiên túm lấy Hàn Vũ Triết, tát thẳng vào mặt hắn.
“Chị…”, Hàn Vũ Triết thất thần nhìn cô gái.
“Anh ta là cao thủ võ lâm, mới chỉ tát cậu một cái còn chưa xuống tay quá nặng, vẫn còn nương tay với cậu. Cậu không biết tự lượng sức mình, còn dám tìm anh ta gây phiền phức? Nếu cậu không nghe lời tôi, còn dám kiếm chuyện với anh ta thì hôm nay cậu xảy ra chuyện gì ở đây, đừng trách tôi không quan tâm đến cậu”, cô gái tức giận nói.
“Em xin lỗi, chị à, em sai rồi”, Hàn Vũ Triết lập tức cúi đầu.
Hàn Bân đứng một bên, lạnh lùng quan sát tất cả. Hắn nhận ra cô gái này, đây chính là cô chủ của một trong ba gia đình giàu có nhất tỉnh Liêu, tên là Lâm Tuyết Tình.
Bất kể là gia thế hay tiền tài, Lâm Tuyết Tình không thua kém gì nhà họ Hàn bọn họ, trái lại độ giàu có còn vượt trội hơn gia đình hắn. Hàn Vũ Triết nịnh nọt dựa dẫm vào cô ta sao? Chỉ cần cô gái này nói vài câu, hắn đã không dám cãi lại.
Đáng tiếc, trò hay còn chưa xem đã, hắn còn muốn thấy cảnh Lý Thiệu Minh bị xúc phạm.
Có vẻ anh ta biết chút võ công, có cơ hội có thể thử sức với anh ta.
Hàn Bân cười chế giễu.
“Tiểu Bân, biết lai lịch của thanh niên kia không?”, Thanh Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Hàn Bân, cười nói với hắn.
“Sư phụ, con không biết”, Hàn Bân cung kính trả lời.
“Là Cuồng Phong, con thấy người có vết sẹo trên mặt đó không? Đó là cao thủ số một của thế giới ngầm phương Bắc, thực lực cũng là dạng tà ma ngoại đạo như Quỷ Đói. Hắn tìm được đại ca rồi, người thanh niên này con tốt nhất đừng đụng đến. Nhưng nếu cậu ta dám ngỗ ngược với sư phụ thì chỉ cần hai ngón tay là sư phụ có thể giết chết cậu ta, kể cả Cuồng Phong bên cạnh…”, Thanh Phong mỉm cười.