Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi

Chương 193

“Quỷ Đói, ông thật sự cho rằng tôi không phải là đối thủ của ông sao?”, Lý Thiệu Minh vẻ mặt lạnh lùng, cầm thanh sắt gỉ dài năm thước trong tay bước về phía Quỷ Đói.

Quỷ Đói ngã gục trên đất, máu không ngừng chảy ra từ miệng, tay cầm đao Đầu Quỷ nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt khó coi.

Hắn không sao ngờ được Lý Thiệu Minh vậy mà là một cao thủ Thần Cấp cấp cao, tuy chân khí của tên cao thủ Thần Cấp cấp cao này vẫn hơi yếu, chỉ ngang với Thanh Phong.

Nếu bên cạnh anh không có những đồng đội dũng mãnh có thể so với cao thủ Thần Cấp cấp trung như Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo, Quỷ Đói có thể sẽ liều mạng với anh, nắm chắc 60% đánh bại anh. Bây giờ bên cạnh anh có đám phiền phức Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Chu Bảo Bảo kia, tỷ lệ thắng của Quỷ Đói chỉ còn 40%.

Một tên cao thủ Thần Cấp cấp cao cộng thêm bốn người trẻ tuổi có thể so với cao thủ Thần Cấp cấp trung, trận này khó đánh.

Trên trán Quỷ Đói dần dần toát mồ hôi, ngồi trên đất phân tích.

“Chết đi!”

Đột nhiên, ánh mắt Lý Thiệu Minh trở nên ác liệt, hai mắt tỏa ra luồng sáng đen, anh vung thanh sắt gỉ trong tay tạo thành một lớp chân khí màu đen quăng mạnh về phía Quỷ Đói.

Mặt Quỷ đói biến sắc, nhanh chóng lăn người ra ngoài. Một tiếng “Đùng đoàng” vang lên, vị trí hắn vừa nằm ngay lập tức xuất hiện một vết kiếm hằn sâu thẳm.

“Tiêu diệt hắn!”, Chu Bảo Bảo hô to, cùng Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh xông lên.

“Sư phụ, tiền bối Quỷ Đói đánh không lại Lý Thiệu Minh, có cần giúp không ạ?”, Hàn Bân thấy Quỷ Đói sắp thua thì trong lòng không khỏi sốt ruột.

Vẻ mặt của Thanh Phong trở nên nghiêm túc, chỉ im lặng quan sát trận chiến mà không nói gì.

Bên này, Quỷ Đói đang đánh nhau với Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo. Chu Bảo Bảo trông thấy một đao của Quỷ Đói cận kề trước mặt thì biến mất ngay lập tức rồi xuất hiện sau lưng hắn. Triệu Thế Hy hô to một tiếng, từ một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trắng như tuyết liền biến thành “cô gái vàng kim”, dùng Ngạnh Khí Công gắng sức đỡ lấy nhát chém của Quỷ Đói, đồng thời dang hai tay ra ôm chặt lấy đao Đầu Quỷ của hắn vào trong lòng.

Quỷ Đói muốn rút đao ra, sức mạnh của Triệu Thế Hy quá lớn. Khi hắn rút đao ra, thanh đao quẹt qua làn da màu vàng kim của Triệu Thế Hy chỉ phát ra tiếng leng keng, đao của hắn không thể dịch chuyển một chút nào. Lúc này, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh cũng xông lên trước mặt hắn, Cuồng Phong sử dụng thương pháp “đốt cháy thảo nguyên”, trước mặt Quỷ Đói ngay lập tức xuất hiện một biển lửa. Quỷ Đói buông thanh đao trong tay Triệu Thế Hy ra và lui về sau, Lôi Tiểu Minh liền xuyên qua biển lửa, cả người biến thành một cơn lốc đen, chém mạnh một nhát đao lên ngực hắn.

Tiếp theo, Triệu Thế Hy tay trái cầm búa Bá Vương, tay phải cầm đao Đầu Quỷ nhanh chóng xông lên trước mặt Quỷ Đói, hung hăng vung búa về phía hắn.

Quỷ Đói muốn bỏ chạy nhưng Chu Bảo Bảo lập tức xuất hiện sau lưng ôm lấy hắn. Lúc này hắn mới nhớ ra còn Chu Bảo Bảo ở đằng sau, hắn hoảng hốt toát mồ hôi lạnh, cố gắng giãy giụa muốn trốn thoát.

Phạch một tiếng, đột nhiên nhát búa của Triệu Thế Hy bổ mạnh vào người Quỷ Đói, hắn cảm thấy nửa bờ vai kêu cạch một tiếng, cả người còn đang bị Chu Bảo Bảo ôm, hắn lập tức bay mạnh ra ngoài cùng với Chu Bảo Bảo.

“Triệu Thế Hy, tôi và Quý Đói đang dính sát nhau đấy, cô đánh cả tôi hả!?”

Mặc dù người Triệu Thế Hy đánh là Quỷ Đói nhưng Chu Bảo Bảo đang ôm Quỷ Đói, nên cũng bị văng ra ngoài với, còn phải chịu lực tác động không nhỏ.

“Búa của tôi đâu có đánh trúng anh, anh bực cái gì?”, Triệu Thế Hy làm mặt đáng yêu vô tội.

“Bị rung cũng khó chịu lắm”, Chu Bảo Bảo nói.

Chu Bảo Bảo và Quỷ Đói rơi phịch xuống đất.

Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh lập tức đuổi tới, Cuồng Phong dựng giáo lên, đấm thẳng vào ngực Quỷ Đói. Lôi Tiểu Minh múa võ, hung hăng chém một đao về phía cổ họng của hắn.

Nếu Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh kết hợp đánh hắn, đừng nói là hắn là cao thủ Thần Cấp cấp trung, cho dù có là thần tiên cũng không chịu nổi. Chu Bảo Bảo giữ chặt hai cánh tay khiến hắn không giãy giụa, trông thấy vũ khí của hai người Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh ngày càng đến gần, trong lòng hắn vô cùng hoảng loạn.

Đột nhiên, Quỷ Đói gồng mình rung hai tay, cùng lúc đó hai cánh tay bỗng co rút lại. Lúc này, bờ vai rộng của hắn lập tức co lại, cả khung xương cũng trở nên mềm dẻo.

“Là thuật súc cốt?”, Chu Bảo Bảo kinh ngạc.

Cứ co lại như thế này, Quỷ Đói lập tức rút hai tay ra và ngược lại giữ chặt cánh tay của Chu Bảo Bảo, tiếp theo dùng sức xoay người một cái để giáo của Cuồng Phong và đao đơn của Lôi Tiểu Minh nhắm vào lưng Chu Bảo Bảo.

Vũ khí của Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh đã xuất chiêu, sợ làm Chu Bảo Bảo bị thương nên hai người lập tức vội vàng thu hồi sức mạnh.

Phập một tiếng, vì hai người đột nhiên thu hồi chân khí vào trong cơ thể nên bị luồng chân khí mãnh liệt phản phệ đến nỗi chảy máu. Ánh mắt Quỷ Đói nhìn Chu Bảo Bảo trở nên kỳ quái, đột nhiên hai tay hắn hóa thành Long Trảo bóp chặt xương bả vai của Chu Bảo Bảo

“A!!!”, xương bả vai sau lưng bị bóp chặt khiến Chu Bảo Bảo đau điếng kêu lên.

Quỷ Đói ôm Chu Bảo Bảo quay hai vòng tốc độ tại chỗ rồi đột nhiên thả ra, dùng sức đẩy một cái rồi đá mạnh cậu ta ra ngoài.

Sau đó xuất hiện trước mặt Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh, hung hăng đá mỗi người một cước bay ra ngoài.

Triệu Thế Hy xông đến trước mặt hắn, hắn lập tức bắt được thanh đao Đầu Quỷ trong tay cô. Sức Triệu Thế Hy rất lớn, dùng sức vùng vẫy, đem cả hắn bay nhảy trên không trung xoay ba vòng. Lúc Quỷ Đói đáp đất, hắn lập tực thuận theo lực lớn của Triệu Thế Hy, một chiêu mượn lực đánh lực, đem cô văng ra.

Lúc Triệu Thế Hy giữ chặt thanh đao Đầu Quỷ của hắn, Quỷ Đói đột nhiên thả tay, cô lập tức bay ra ngoài. Quỷ Đói nhanh chóng đuổi tới chỗ Triệu Thế Hy, hai tay hắn bắt lấy bờ lưng yếu ớt của cô, liên tục huých đầu gối vào bụng cô. Triệu Thế Hy đau đớn, Quỷ Đói dùng sức bẻ cổ tay cô buộc cô phải buông đao Đầu Quỷ ra. Sau đó lại đạp cô một cước bay ra ngoài, hắn đỡ lấy đao Đầu Quỷ rơi xuống, đoạt lại vũ khí của chính mình.

Lúc này, Lý Thiệu Minh bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn, đánh một chưởng mạnh về phía hắn.

Lý Thiệu Minh xuất hiện quá bất ngờ, Quỷ Đói một lúc giải quyết bốn người Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy, hoàn toàn không đủ sức để né tránh một chưởng của Lý Thiệu Minh. Hắn chỉ có thể cũng đánh trả Lý Thiệu Minh, tay đối chọi tay với Lý Thiệu Minh.

Uỳnh một tiếng, hai lớp chân khí màu đen đâm mạnh vào nhau nổ tung. Giờ phút này, dưới chân hai người xuất hiện một cái hố to, nước trong bể bơi của biệt thự bay vút lên cao. Khi toàn bộ nước trong hồ bơi rơi xuống dưới như mưa rào, Lý Thiệu Minh và Quỷ Đói tỏa ra chân khí dày đặc, mắt hai người cùng lúc phát ra ảnh sáng đen, trên mặt bọn họ như ẩn như hiện chân khí đen. Mặc kệ bị nước hồ bơi làm ướt toàn thân, ánh mắt điên cuồng, lòng bàn tay hai người áp sát nhau, đánh nhau bằng nội lực, muốn dùng nội lực đả thương kinh mạch của đối phương.

Nếu mình dốc toàn bộ sức lực thì chỉ có thể duy trì hai phút, còn lại năm giây.

Lý Thiệu Minh mặt vô cảm xúc, hai mắt lóe lên ánh sáng đen, chân khí toàn thân di chuyển.

Năng lực đỉnh cao của mình là cảnh giới Thần Cấp cấp cao, nếu mình thi triển toàn bộ chân khí, Quỷ Đói chắc chắn không phải đối thủ của mình. Năm giây cuối cùng trực tiếp đả thương hắn bằng nội lực khiến hắn mất sức chiến đấu.

Năm!

Bàn tay Lý Thiệu Minh dùng sức, dưới chân Quỷ Đói lập tức trượt nửa bước. Hắn không khỏi khiếp sợ nhìn Lý Thiệu Minh, không ngờ chân khí trong người Lý Thiệu Minh lại dâng trào đến vậy, không hề thua kém so với Minh chủ võ lâm Hắc Ám của bọn hắn. Rốt cuộc tên Lý Thiệu Minh này là ai, một tên lính đánh thuê nước ngoài như hắn ta sao có thể sở hữu võ công như vậy?

Bốn!

Lý Thiệu Minh tiếp tục dùng sức, khóe miệng Quỷ Đói bỗng chảy máu, hắn cảm thấy bản thân sắp không trụ nổi nội lực mãnh liệt của Lý Thiệu Minh, cố gắng đẩy mạnh tinh thần, liều mạng lấy chân khí đối kháng với Lý Thiệu Minh.

Ba!

Lý Thiệu Minh lại ra sức hơn nữa, Quỷ Đói phụt ra một búng máu tươi.

Sau một kích làm Quỷ Đói trọng thương này, anh cũng không còn sức lực để đánh Quỷ Đói.

Hy Nhi, Tiểu Chu, Cuồng Phong, Tiểu Minh, mấy người còn có thể tiếp tục chiến đấu, tên Quỷ Đói bị đánh tàn phế này giao cho mấy người…

“Sư phụ, tiền bối Quỷ Đói sắp bị Lý Thiệu Minh đánh bại rồi, nếu Quỷ Đói thua, có lẽ cả cái tỉnh lị này không ai có thể đối phó với Lý Thiệu Minh”, Hàn Bân hoang mang nói với Thanh Phong.

“Tất nhiên thầy sẽ không để hắn đánh bại Quỷ Đói”, Thanh Phong từ từ híp mắt lại, trong lòng bàn tay thôi thúc chân khí.

Hai!

Lý Thiệu Minh càng dùng sức hơn nữa, Quỷ Đói bị chấn thương thất khiếu bắt đầu chảy máu.

Đột nhiên, Thanh Phong phóng một chưởng chân khí về phía Lý Thiệu Minh.

Thanh Phong chưởng!

Chỉ thấy một luồng chân khí hình cầu màu trắng hung hãn đánh vào cơ thể Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh bị trúng chưởng, toàn thân và sắc mặt chấn động, phụt máu ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, chân khí mãnh liệt của Quỷ Đói nhanh chóng xâm nhập vào tứ chi và trăm mạch của Lý Thiệu Minh, chân khí bảo vệ của anh đã bị phá vỡ, kinh mạch trong cơ thể đã bị tổn hại, chân khí yếu ớt còn sót lại trong người cũng không còn khả năng đối chọi với Quỷ Đói nữa. Cả người lập tức giống như cánh diều đứt dây văng mạnh ra ngoài.

“Anh!”, trông thấy Lý Thiệu Minh bị Thanh Phong đánh lén, sắc mặt Triệu Thế Hy trở nên kinh hoàng tột cùng.

“Đại ca!”, Cuồng Phong, Lôi Tiểu Minh và Chu Bảo Bảo cũng không nhịn được gào lên.

“Thanh Phong!!!”, không ngờ Thanh Phong vậy mà dám đánh lén mình, sau khi Lý Thiệu Minh bị đánh bay ra ngoài, anh cố nén khí huyết trực trào trong cơ thể, nhìn Thanh Phong với ánh mắt gần như muốn giết người rồi rống lên. Sau đó lại phun ra một búng máu tươi.

Thanh Phong khinh thường nhìn anh.

Tên súc sinh mày từng cướp bảo vật của tao, trong lòng tao luôn oán hận mày. Mày cướp hào quang của tao ở trại huấn luyện Thiên Lang, nếu mày làm nên tên tuổi thì còn Thanh Phong tao để làm gì nữa?

Vừa nãy tao còn bảo Lãnh Thi bắn tên vào mày, vậy là đã đắc tội với mày. Không bằng trực tiếp đắc tội đến cùng rồi giết mày ở biệt thự trên núi này luôn.

Lúc Lý Thiệu Minh nhìn ông ta mười mấy giây với ánh mắt căm hận, dường như muốn ông ta cho anh một lời giải thích chính đáng, nhưng ông ta chỉ khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá, lão già tôi đánh nhầm người…”
Bình Luận (0)
Comment