Trước giờ mọi chuyện Lý Phong làm đều không tốt. Lý Thiệu Minh nghĩ, sao mình lại có thể xui xẻo như vậy, làm chuyện gì cũng bị người ta hiểu lầm?
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Lý Thiệu Minh, phó bí thư cười nói với anh: "Nhóc con, trước đây cậu không có gì trong tay cả, còn phải dựa vào vợ và bố vợ. Bây giờ cậu đã khá hơn rồi, còn có một chiếc xe tải nhỏ của riêng mình, đây chính là biểu hiện của sự tiến bộ. Đừng sợ người khác coi thường cậu, cũng đừng coi thường bản thân. Riêng chiếc xe tải nhỏ của cậu thôi cũng đã là điều mà nhiều người hy vọng muốn có được. Bất kể làm ngành nào trong ba trăm sáu mươi ngành nghề, tôi tin cậu nhất định làm được”.
Phó bí thư thân thiện và tốt bụng, luôn coi trọng lòng dân của thành phố. Về chuyện riêng, ông ta là một người ông tốt và cũng là một người chồng tốt, đôi khi nói năng hài hước.
Lý Thiệu Minh không hề khinh thường chiếc xe tải nhỏ này của mình, anh cảm thấy chiếc xe tải nhỏ này rất tốt, có khả năng chịu đựng va đập mạnh, khả năng chống đạn vượt trội so với những chiếc xe tư nhân thông thường khác, rất tiện lợi, phía sau còn có thể để rất nhiều đồ, khi anh ở nước ngoài, ga-ra xe của anh hầu như đều là dòng xe Mercedes-Benz G63, Cavalier XV, xe phân khối lớn số một của Tổng thống Cadillac, và cũng rất ít khi lái xe Maybach. Nhìn thấy phó bí thư không hề ghét bỏ hay xem thường khi anh lái chiếc xe tải nhỏ, Hiên Tịnh Vũ và ông Hiên cũng không hề tỏ ra ghét bỏ anh một chút nào, anh nghĩ như vậy thì không cần giải thích thêm nữa. Anh cả và anh hai của Hiên Tịnh Vũ đều là người thô tục, bọn họ muốn nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào thì cứ mặc kệ họ thôi.
Anh đã mang quà đến cho ông Hiên, hôm nay nhất định phải tặng món quà này.
Nếu anh lấy ra ba món quà là Chó Điên, Khuê Sói, Tiểu Hổ, ba tên đàn em đắc lực của đại ca lớn nhất trong thành phố, chắc hẳn tất cả mọi người ở đây đều rất kinh ngạc.
Anh không khỏi nhìn về phía Hiên Tịnh Vũ, nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ đang yên lặng nhìn anh nói chuyện với phó bí thư. Ánh mắt của anh và Hiên Tịnh Vũ giao nhau, nhìn vào con ngươi lạnh lẽo của cô, đột nhiên anh có một cảm giác rung động mãnh liệt.
Từ lúc bắt đầu chỉ là muốn lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ, nhưng đến bây giờ, anh đã dần dần thích nghi với cuộc sống của Hiên Tịnh Vũ, anh nhận ra bản thân đang dần yêu cô gái này, yêu cô gái tốt bụng lạnh lùng.
Hiên Tịnh Vũ nhìn thấy anh dùng ánh mặt đặc biệt đó nhìn cô chằm chằm như vậy, khiến đôi má trắng như tuyết của cô trở nên hơi ửng đỏ, lông mi dài rũ xuống.
Cô không nói là thích, cũng không thể nói là không thích khi đối diện với người đàn ông này, chỉ biết từ sau lần anh mất tích trở về đó, da mặt của anh ngày càng dày hơn, mà cô lại càng ngày càng lún sâu vào anh hơn.
“Ăn cơm thôi!”, bỗng từ trong bếp tỏa ra mùi thơm ngào ngạt hấp dẫn, ông Hiên bưng ra đĩa cá chép chua ngọt.
Lý Phong mất tích một thời gian cuối cùng cũng đã trở lại, đồng thời cũng bắt đầu tiến bộ hơn, mua một chiếc xe tải nhỏ của riêng mình, hôm nay cả gia đình nhà họ Hiên đều được đoàn tụ, tâm trạng của ông Hiên cũng rất tốt.
Khi ông Hiên đặt món cá chép chua ngọt lên bàn, vợ bác cả và vợ bác hai cũng bưng ra hai món ăn kèm, đặt lên bàn và nói: “Tiểu Phong, món cá chép chua ngọt này là do mẹ cháu làm, mà bố cháu còn tự tay làm nước sốt đó. Đây là món sở trường của bố cháu, ông ấy biết cháu thích món này, nên mới đặc biệt làm cho cháu. Bây giờ cháu cũng đã tiến bộ rồi, cũng biết lối mua xe tải để kiếm sống, sau này nhớ làm việc chăm chỉ nhé, đừng chọc tức bố của cháu nữa”.
“Vâng, thưa bác cả, bác hai”, Lý Thiệu Minh khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ rằng ngay cả vợ của Lý Phong mình cũng đã thu nhận rồi, vậy thì mình cũng đành phải gánh luôn những xui xẻo này của anh ta thôi.
Lý Phong đã thề độc rằng cả đời này sẽ không bao giờ trở về nhà họ Hiên nữa, anh ta cũng không cần người vợ này, cô yêu ai thì giao cho người đó luôn. Anh không biết là những lời này của Lý Phong là thật lòng hay chỉ là những câu nói trong lúc tức giận, nhưng nếu như Lý Phong quay trở lại thì anh cũng sẽ không giao Hiên Tịnh Vũ cho anh ta, nhưng nhất định anh sẽ bù cho anh ta tám đến mười người đẹp khác. Cho dù phải đánh đổi mọi thứ mà anh đang có để đổi lấy Hiên Tịnh Vũ, thì anh cũng đánh đổi mà không hề do dự.
Lý Phong thật sự, bây giờ đang ở đâu? Anh ta đang làm gì?
Chẳng mấy chốc, những đĩa thức ăn ngon đã được đặt đầy trên bàn, mọi người trong gia đình nhà họ Hiên đã vào chỗ ngồi, hôm nay là ngày sum họp của nhà họ Hiên, những người có mặt gồm có ông cụ, gia đình bác cả, gia đình bác hai, anh, Hiên Tịnh Vũ, ông Hiên, bà Hiên và Tiểu Bình An.
“Ông ơi, để cháu gắp thức ăn cho ông”, Tiểu Bình An rất được mọi người yêu thương, liền gắp một miếng sườn heo kho bỏ vào bát cho ông cụ nhà họ Hiên.
“Được, được, cảm ơn Tiểu Bình An”, ông cụ nheo mắt nở nụ cười, yêu thương cô bé này từ tận đáy lòng.
Lý Thiệu Minh cũng hơi đói bụng, hôm qua anh và Heo Rừng bận bịu tịch thu tài sản của Tôn Thiếu Kiệt, hai người cả đêm không ngủ, cũng không ăn gì từ tối hôm qua đến giờ. Anh đã đánh bọn họ đến mức tên đại ca của thành phố cảng biển này phải bỏ chạy mất, bây giờ khối tài sản của Tôn Thiếu Kiệt đã thuộc sở hữu của anh và Heo Rừng, tổng tài sản khoảng ba tỷ. Việc tịch thu nhà cửa là một trong những cách kiếm tiền tốt nhất đối với một bá chủ quyền lực như anh. Sở dĩ anh có thể tích lũy tài sản lớn phải dùng con số lớn để thống kê ở nước ngoài, cũng là do anh đã đánh bại những tên bá chủ có quyền lực lớn khác, từ đó liền chiếm lấy khối tài sản khổng lồ của bọn họ.
Anh vừa gắp một miếng dồi chuẩn bị cho vào miệng thì nhận thấy bầu không khí ở xung quanh không đúng lắm. Anh nhìn về phía người nhà họ Hiên, anh nhìn thấy ông cụ, vợ bác cả, vợ bác hai, bà Hiên, anh cả, anh hai và những người khác đều đang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Mọi người đang chờ tôi gắp đồ ăn sao...
Lý Thiệu Minh đương nhiên không thua kém Tiểu Bình An năm tuổi, anh cũng là một người rất có mắt nhìn nhận mọi việc. Chỉ là, anh phải gắp thức ăn cho ai đầu tiên đây, anh thấy hơi khó xử.
Hiên Tịnh Vũ là vợ của anh, theo lẽ thường thì anh phải gắp thức ăn cho Hiên Tịnh Vũ đầu tiên, như vậy mới tỏ ra rằng bản thân rất yêu thương vợ mình, ông Hiên và bà Hiên nhìn thấy anh đối xử tốt với Hiên Tịnh Vũ, bọn họ cũng cảm thấy vui vẻ. Nhưng nếu anh gắp thức ăn cho Hiên Tịnh Vũ trước, mà không gắp thức ăn cho người yêu thương anh nhất là ông Hiên, và người có địa vị cao nhất là ông cụ nhà họ Hiên, vậy thì sẽ là có thái độ vô lễ với bề trên trong gia đình, chuyện này cũng khá gay go. Bây giờ anh và Hiên Tịnh Vũ vừa bước vào giai đoạn mới yêu, như thế nào cũng phải đối xử với Hiên Tịnh Vũ tốt một chút.
Anh cả và anh hai của nhà họ Hiên đều là người không có phép tắc gì cả, muốn gắp thức ăn cho ai thì liền gắp, muốn ăn cái gì bản thân tự gắp cái đó, người ta là người mang họ Hiên.
Còn một người ở rể như anh thì đúng là hơi khó xử...
Nhìn thấy hầu như mọi người trong nhà họ Hiên đều đang nhìn mình chằm chằm, ông Hiên cũng đang mỉm cười quan sát anh, anh suy nghĩ một lát sau đó muốn gắp thức ăn cho ông Hiên, thì ông cụ nhà họ Hiên lập tức trừng mắt nhìn anh một cái.
Anh muốn gắp thức ăn cho ông cụ, liền nhìn thấy anh cả và anh hai đều nhìn Hiên Tịnh Vũ với ánh mắt kỳ quái, vợ bác cả và vợ bác hai lập tức nhìn về phía ông Hiên, nét mặt của ông Hiên hơi ngượng ngùng.
Sau khi suy nghĩ, anh đặt miếng dồi vào miệng và ăn nó.
Trước giờ anh chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác, muốn làm gì thì làm. Nhưng lúc này khi đến nhà họ Hiên thì anh lại phải kiềm chế hơn.
Điều này khiến anh cảm thấy hơi khó chịu, anh lẩm bẩm một mình: "Mặc dù tôi họ Lý, nhưng tôi cũng là người nhà họ Hiên, cho nên tôi cũng không khách sáo với mọi người”.
“Được”, nghe được lời này của Lý Thiệu Minh, ông Hiên lập tức bật cười.
Phó bí thư nhìn mọi việc diễn ra ở trước mắt, không khỏi nở nụ cười, thầm nghĩ đứa nhỏ này sau khi mất tích trở về càng trở nên thú vị.
"Vốn là chưa học được nhiều, nhưng cũng biết cách ăn nói dễ nghe rồi”.
“Lấy lòng mọi người!”, tiếng bộp vang lên, ông cụ đột nhiên đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
Lúc này, bầu không khí hòa thuận của nhà họ Hiên dần trở nên căng thẳng.
Trong nhà này chỉ có ông Hiên yêu mến Lý Phong, trước đây ngay cả Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An cũng đều không yêu thích Lý Phong. Ông cụ lại càng ghét Lý Phong từ tận đáy lòng, lại thêm việc Lý Thiệu Minh không biết phân biệt trên dưới nên ông ta càng tức giận.