Cô Vợ Có Chút Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc

Chương 40

Xung quanh hậu viên từ đầu tới cuối đều được lát bằng đá cẩm thạch khi ánh nắng chiếu xuống sẽ lấp lánh như những vì sao lúc ẩn lúc hiện , Tịnh Hương tung tăng đi dạo vòng quanh cuối cùng cũng tìm thấy cái xích đu xinh đẹp mà cô yêu thích nhất . Chiếc xinh đu màu trắng tinh khôi từng đường vòng tinh xảo làm giá đỡ lấy ghế ngồi , bé Tịnh Hương vui vẻ chạy nhanh đến cẩn thận leo lên nhưng mà bé còn quá thấp chân không đạp tới đất để mà đung đưa dù cố gắng vùng vẫy thế nào thì cũng không thể lung lay được cái xích đu to gấp ba gấp bốn lần bé . 


" Bạn cần mình giúp gì không ? " Một cậu bé trai không biết từ đâu chạy đến trước mặt bé tay còn cầm một bó hoa Tai Thỏ tím . 


Tịnh Hương chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cậu bé rồi lại nhìn bó hoa tai thỏ tím xinh đẹp rung rinh dưới cái nắng nhẹ , " Bạn hái hoa làm gì vậy ? " 


" Mình muốn tặng cho Viễn Nhi , còn bạn sao lại ở đây . " cậu bé cười nhẹ như nắng sớm mà ấm áp . 


" Mình cũng đang muốn đi tìm Viễn Nhi . " Tịnh Hương đáp lại nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bó hoa kia của cậu bé . 


Cô Du Vân rất yêu thích hoa nên chú Hàn đã đi khắp thế giới đem những loài hoa đẹp nhất về đây trồng lên một khu vườn đẹp như cổ tích vậy có những loại hoa tưởng chừng rất khó nhưng mà dưới bàn tay của cô Du Vân thì lại trở nên tươi tốt , bông nào cũng đều kiều diễm hết .


Bé Tịnh Hương trượt khỏi xích đu đi lại đứng trước mắt cậu bé ấy cẩn thận đụng nhẹ lên cánh hoa mềm mại khẽ thở dài nói nhỏ , " thật tiếc mà ... " 


" sao cơ . " cậu bé ngạc nhiên hỏi lại , Tịnh Hương tuy nói lí nhí cho bản thân mình nghe nhưng cậu bé ấy vẫn nghe lán máng vài câu .


" Không có gì , chắc bạn thích Viễn Nhi lắm nên mới tặng hoa này cho cậu ấy nhỉ . " Tịnh Hương trưng bộ mặt như nhà bác học hỏi . 


" Thích ? Nó là gì mình thấy nó đẹp nên hái tặng cho Viễn Nhi thôi hôm nay là sinh thần của bạn ấy và cũng là sinh thần của mình ... " Cậu bé ngây ngốc nói liền một mạch còn nhe hàm răng trắng đều cười cười .


" à " Tịnh Hương như bà cụ non khẽ à một tiếng rồi cười thần bí không nói gì cả chỉ bâng quơ quay lưng tính đi chỉ để lại một câu nói , " Vật tín ước nên giao sớm không khéo nó héo mất đấy ... " 


Cậu bé kia khẽ gãi đầu không hiểu cho lắm nhưng cũng nhanh chân đi tìm bạn của mình ....


Mãi đến lúc bóng tối đã bao phủ cả thành phố , những ánh đèn dần dần được thắp lên tỏa sáng cả con đường ngóc ngách bữa tiệc tại Hàn gia cũng tàn . Tịnh Hương đu lấy cô bạn nhỏ nhắn đáng yêu của mình Viễn  Nhi . 


Viễn Nhi đúng bậc tiểu thư rất lễ phép ngoan ngoãn , thân hình nhỏ nhắn xinh xinh lúc này đang bị bé Tịnh Hương mũm mĩm ôm lấy chơi đùa . 


" Viễn Nhi , Viễn Nhi mình nghe nói bạn được tặng hoa tai thỏ ... "  Tịnh Hương bắt đầu ba tám thì thầm to nhỏ với cô bạn . 


" Ừm ..nhưng mà ... " Viễn Nhi nhẹ nhàng gật đầu mặt không biểu lộ một cảm xúc là vui hay buồn . 


" Sao vậy , cậu không thích hả ... " Tịnh Hương tinh ranh cố ý dò hỏi ...


" Không phải chỉ là hoa đó ... " Viễn Nhi ngập ngừng không nói , cô bé tuy mới hai tuổi nhưng sớm cùng mẹ có sở thích yêu hoa nên mỗi loài hoa có ý nghĩa ra sao cô cũng biết rõ như Tịnh Hương nên giờ được tặng hoa tai thỏ tím ấy cô bé cũng không biết nên làm sao nữa . 


" Ầy ... chúng ta mới hai tuổi tí mà lo gì chứ chỉ là hoa đẹp thôi ... " Tịnh Hương cười khì khì khoe bộ răng chắc khỏe của mình .


Viễn Nhi cũng không nói gì cùng cười với Tịnh Hương chuyện kia cũng sớm theo đó àm cuốn đi . 


Khách cũng lần lượt về hết còn lại gia đình Mục Gia và Nhược Gia còn cùng nhau trò chuyện , lúc này Mục phu nhân ôm một cậu bé đang say giấc ngủ đặt lên chiếc ghế sô pha gần đó . 


" Hạo Kiện hẳn chơi mệt rồi  . " Du Vân chậm rãi đi lại đưa chăn nhỏ cho Mục phu nhân hơi cúi xuống vuốt mái tóc mượt mà của cậu bé , Viễn Nhi cũng lon ton chạy theo lại nhìn một chút chọc chọc cái má . 


" Viễn Nhi đừng nghịch . " Du Vân khẽ kéo bé lại , lúc nào cũng vậy toàn lợi dụng người ta ngủ mà lại chọc phá . 


Mục phu nhân bật cười , " Bé Viễn Nhi hẳn thích Hạo Kiện lắm ha .... " 


" Thích ạ ... " Viễn Nhi cười ngây ngô trả lời . 


Chỉ trong chốc lát cả căn phòng tràn ngập tiếng cười , Tịnh Hương được mẹ ôm cũng bật tiếng cười khanh khách nói với Viễn Nhi , " Thích nhiều không Viễn Nhi . "


" Thích cũng có nhiều hay ít sao ? " Viễn Nhi chớp chớp mắt hỏi .


" Cái tiểu quỷ này ... " Nhược phu nhân cũng chịu hết nổi với đứa con của mình sao mới tí tuổi lại tinh ranh như vậy chứ . 


" Xem ra là con gái của Nhược gia thông minh nhất rồi . "Hàn gi chủ cất tiếng nói đầy trìu mến xoa nhẹ đầu con gái mình , " Viễn Nhi sau này con lớn sẽ hiểu . " 


" Dạ . " Viễn Nhi ngoan ngoãn gật đầu rồi nhìn Tịnh Hương mà lè lưỡi tinh ngịch .


------


" A ... " 


Tiếng kêu của Giai Kỳ nhanh chóng kéo Tịnh Hương quay về hiện tại , cô lo lắng chạy lại đỡ lấy Giai Kỳ . 


" Sao vậy ? " 


" Bụng em đau quá . " Giai Kỳ hơi nhăn mày ôm lấy bụng mình , từng cơn đau ngày càng kéo đến , nơi hai chân một dòng máu ấm chảy xuống ......



Bình Luận (0)
Comment