Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 1197

Chương 1197

“Mẹ, chúng ta đi xuống trước đi!” Đường phu nhân đỡ Đường nãi nãi xuống lầu, dù sao họ đứng đây nhìn Diệp Sâm mặc quần áo cũng chẳng ra sao cả.

Đường nãi nãi đa sầu đa cảm nên vẫn còn ch ảy nước mắt: “Phải tranh thủ… Phải tranh thủ tìm vợ cho Dật Nhi, mặc kệ có thân phận gì, chỉ cần là phụ nữ là được.”

Đường phu nhân liên tục xác nhận.

Đường nãi nãi và Đường phu nhân vừa đi thì Đường Dật đã phẫn nộ trừng Diệp Sâm: “Lần này anh hố tôi thảm rồi.”

Hai cụ nhà vốn đang ép anh kết hôn, hiện tại hay rồi, về sau chẳng phải mỗi ngày sẽ bị nhìn chằm chằm canh chừng sao?

Diệp Sâm bày ra dáng vẻ cao ngạo như không liên quan đến mình: “Vậy tìm con dâu cháu dâu cho họ đi, tôi thấy Lăng Kha cũng không tệ.”

Đường Dật lập tức phản ứng: “Anh nói đùa cái gì vậy.”

Diệp Sâm nhíu mày: “Lăng Kha không xinh đẹp hay sao mà không lọt nổi vào mắt xanh của anh?”

Trong đầu Đường Dật hiện ra khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Lăng Kha, kìm lòng không được mà nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu, vấn đề là… Anh cảm thấy cô ấy sẽ đồng ý sao?”

Đường Dật ngạc nhiên phát hiện mình không bài xích với đề nghị của Diệp Sâm, thậm chí còn có chút chờ mong.

Diệp Sâm đeo mắt kính lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng tự phụ: “Cái này phải dựa vào chính anh, chuyện này không ai giúp được anh cả.”

Sau khi xuống lầu, Diệp Sâm không để ý đến sắc mặt Đường nãi nãi và Đường phu nhân khó coi đến mức nào mà lễ phép thản nhiên chào hỏi họ một tiếng rồi rời đi, để lại cho Đường Dật một đống cục diện rối rắm.

“Bà nội.” Đường Dật vừa ngồi xuống ghế sa lon thì Đường nãi nãi đã cầm lấy quả táo trên bàn ném vào người anh: “Bà mặc kệ cháu dùng cách gì, trong vòng mười ngày phải dẫn cháu dâu trở về cho bà, nếu không bà không nhận cháu nữa.”

Rống xong, Đường nãi nãi thở phì phì đi ra ngoài.

Đường phu nhân sau lưng nhịn không được bổ sung một câu: “Phải là nữ.”

Đường Dật che mặt, đau khổ bĩu môi lẩm bẩm: “Trời ạ, Diệp Sâm anh đã tạo nghiệt gì vậy!”

Lăng Kha còn nằm ngủ say trên giường mình, hoàn toàn không biết lòng tốt của mình đã tạo ra hậu quả gì!

…….

Mang thai thèm ngủ, buổi sáng Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy trễ hơn rất nhiều, cũng may là đến kịp hội nghị thường lệ.

Buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn tan sở đúng giờ, Cố Bắc Thành đã đợi cô dưới lầu.

Họ đi đến bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn lại gặp được Bạch Tuyết.

Đã nhiều ngày không gặp, Bạch Tuyết thay đổi rất nhiều, quần áo vừa vặn, dáng vẻ xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, nhìn như tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn vọng tộc, đâu còn chút nhút nhát bẽn lẽn nào như trước kia.

Bạch Băng cũng có mặt, ánh mắt anh ta nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn mang theo bất mãn không che giấu được.

“Hoàn Hoàn, em đến rồi.” Mộ Tư điều khiển xe lăn đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, chỉnh chu không có chút vết nhăn nào, dáng vẻ cũng ôn nhuận tuấn mỹ, đây là bộ dáng lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thích nhất.

Bình Luận (0)
Comment