Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 315

Chương 315

“Cái con bé này, anh nhìn em lớn lên, thay em ăn nhiều đòn roi như thế mà đây là lần đầu nghe em nói hai chữ cảm ơn, quá khách sáo.”

Nụ cười lúc này của Đường Nguyên Minh trùng khớp với gương mặt trong trí nhớ của Thịnh Hoàn Hoàn, cảm giác quen thuộc hiện lên trong lòng, làm cô cảm thấy thật ấm áp.

“Vậy không cảm ơn, em thu lại lời vừa rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười, nụ cười này phát ra từ nội tâm, sạch sẽ tươi đẹp, giống ánh mặt trời mùa đông, làn gió mùa xuân.

Tâm tình Đường Nguyên Minh nhộn nhạo: “Đây mới là Thịnh Hoàn Hoàn anh quen.”

Mới lạ sinh ra sau mười năm chia lìa đã hoàn toàn tiêu tan vào khoảnh khắc này.

Vinson trốn trong chỗ tối nhìn hành động của hai người, sắc mặt có chút khó xử, anh ta nhìn tấm ảnh vừa chụp được, trầm tư một lát rồi cất điện thoại đi.

Nhưng Vinson không biết, kỳ thật Đường Nguyên Minh sớm đã phát hiện, ánh mắt liếc về hướng anh ta, sau đó thản nhiên thu lại, cưng chiều vỗ vỗ tay lên đầu Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt lại tăng thêm một tia lạnh lẽo.

Bọn họ di chuyển xuống chân núi, rất nhanh liền phát hiện dưới đó lại xuất hiện một đám người.

Đối phương cũng không đông, chỉ có tám người.

Nhưng tám người này làm tâm tình tốt đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm bị huỷ hoại sạch.

Chỉ thấy từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, Lệ Hàn Tư, Đặng Hải, Mã Lai, Lăng Phi, Lam Tiếu, Triệu Giai Ca, Trần Do Mỹ, Trần Phỉ Phỉ, cả đám người đáng ghét nhất đều tập trung lại với nhau.

Làm Thịnh Hoàn Hoàn buồn bực là, sao Mã Lai cũng đi chung với bọn họ?

Hiển nhiên Mã Lai nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất vui mừng: “Chị dâu… A, Thịnh, Thịnh tiểu thư, cô cũng tới sao, trùng hợp ghê, tôi còn tưởng rằng không bao giờ có thể đánh CS với cô được nữa.”

Thịnh Hoàn Hoàn chưa nói gì, chỉ cười cười.

Lăng Kha thấy Lệ Hàn Tư thì lập tức chạy qua: “Hàn Tư, sao anh cũng tới, hôm nay không phải công ty anh có việc không đi được sao?”

Hồi sáng Lăng Kha có hỏi anh ta, anh ta nói công ty bận nên không đi được.

Lệ Hàn Tư nhìn bóng dáng nhỏ xinh trước mặt, mặt không cảm xúc mà nói: “Em chưa nói là CS, đã lâu rồi anh chưa hoạt động gân cốt.”

“À, là tại em, em nên nói rõ với anh.” Lăng Kha vô tư lự mà gõ đầu mình một cái.

Lúc này Triệu Giai Ca mở miệng: “Nếu mọi người đều quen biết, không bằng chúng ta cùng tổ đội đi, đông người chơi càng vui.”

Ai muốn chung đội với đám bạch liên trà xanh này, đừng làm người ta ghê tởm được không?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn và Nam Tầm còn chưa mở miệng thì trong đội đã có người đáp: “Được thôi, chúng tôi không có ý kiến.”

Là Tống Minh Triết và Trần Uy trong đội của Nam Tầm, hai người vừa nhìn thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ thì mắt đã đăm đăm.

Chỉ thấy Triệu Giai Ca và Trần Do Mỹ đều thay áo ngụy trang, dây lưng thít chặt vòng eo mảnh khảnh của các cô, màu xanh lục làm da họ trông càng trắng nõn sáng ngời, khuôn mặt tinh xảo được mũ giáp bảo vệ càng có vẻ xinh xắn thanh tú, không khỏi làm đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ.

Nhưng nói thật, bọn Thịnh Hoàn Hoàn không thua kém đám người Triệu Giai Ca chút nào cả. Đáng tiếc các cô đã là hoa thơm có chủ, Tống Minh Triết và Trần Uy đâu dám nhắm vào.

 

Bình Luận (0)
Comment