Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 345

Chương 345

Thịnh phu nhân lại bị câu nói vừa rồi của cô làm đứng ngồi không yên, tinh thần bất ổn, lập tức gọi điện thoại liên hệ với Đường lão thái thái.

Sau khi cất điện thoại, Thịnh phu nhân bất an đi qua đi lại trong phòng, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ, mẹ từng thấy quỷ chưa?”

Thịnh phu nhân cứ ngồi như vậy với Thịnh Hoàn Hoàn, không dám rời đi nửa bước, cả lúc Tiểu Sam Sam khóc quấy, bà chỉ bảo người hầu pha sữa bột thôi, nhưng đứa trẻ luôn ngoan ngoãn hôm nay lại khóc lóc không ngừng.

Qua chừng 40 phút, Đường lão thái thái đã tới.

Đi cùng Đường lão thái thái còn có Đường Nguyên Minh…

Sau khi Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh tiến vào, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngơ ngác ngồi trên sô pha, không chớp mắt lấy một cái, không chào hỏi cũng không trả lời câu nào, cứ như bị mất hồn.

Thịnh phu nhân nắm chặt tay Đường lão thái thái, hốc mắt đỏ bừng.

“Yên tâm, không có gì.” Đường lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay cô, đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn còn trẻ, sức khoẻ cũng tốt, luôn rất ít sinh bệnh, sắc mặt thường hồng hào sáng ngời. Nhưng lúc này mặt cô đã ảm đạm không ánh sáng, cực kỳ tái nhợt.

Đường lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với Thịnh phu nhân đang u sầu bên cạnh: “Chỉ nhiễm chút tà khí, không cần quá lo lắng.”

Thịnh phu nhân nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy làm phiền ngài.”

Đường lão thái thái gật đầu cười cười, nhìn lại Đường Nguyên Minh: “Nguyên Minh, lấy đồ của bà lại đây.”

Trong tay Đường Nguyên Minh có xách một cái rương làm bằng gỗ, nhìn đã rất cũ.

Đây là cái rương mà Đường Huyền Vũ dùng lúc còn sống, được chế tạo từ Lục Đạo Tử, bên trong đều là bảo bối “Ăn cơm” lúc sinh thời của ông.

Lục Đạo Tử còn được gọi là gỗ Hàng Long, có thể đuổi hung, tránh ma quỷ, trấn trạch, giải độc, có giá trị y tế và giá trị cất chứa rất cao, giá thị trường đã vượt qua vàng ròng, đáng tiếc hiện tại rất khó tìm được, nghe nói đã gần tuyệt chủng.

Có thể thấy được cái rương này quý giá đến mức nào!

Đường lão thái thái đi theo Đường Huyền Vũ vài thập niên, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, đáng tiếc bà không có năng khiếu này, nhiều năm qua chỉ học được qua loa.

Cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhiễm chút tà khí, bị dọa.

Đường lão thái thái lấy ra chút thuốc viên từ trong rương, bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống chung với nước, sau đó nói với Thịnh phu nhân: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, thuốc này trừ tà an thần, lát nữa con bé ngủ say rồi thức dậy là không có việc gì.”

Đường lão thái thái vẽ một lá bùa giao cho Thịnh phu nhân: “Cô đặt cái này dưới gối của con bé, thứ này có tác dụng trấn an người bị kinh sợ.”

Thịnh phu nhân gật đầu, rất cảm kích mà nhận lấy lá bùa.

Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc xong rất nhanh đã mơ màng sắp ngủ, không bao lâu sau liền dựa vào sô pha ngủ mất.

Thịnh phu nhân bảo người hầu lấy cái thảm lông tới, lúc này Đường Nguyên Minh luôn không nói gì lập tức sải bước chân thon dài đi lên trước, bế Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê lên, nhìn về phía Thịnh phu nhân: “Cháu ôm cô ấy đi lên.”

Bình Luận (0)
Comment