Cô Vợ Dễ Thương

Chương 109



“Hôm nay anh đã cho người điều tra qua Trình Nguyệt Như và Trương Dương, bọn họ đều là người tuân theo quy tắc và chế độ làm việc, những vụ án qua tay họ cơ bản đều là những vụ án lớn và nghiêm trọng, hơn nữa thái độ làm việc, đạo đức nghề nghiệp của bọn họ đều rất mạnh.

Vị pháp y Trình đó có chút tương tự em trên nhiều mặt.

Để bọn họ can thiệp, anh không lo.” Hàn Khải Uy nói.
“Cái này cũng là được cho phép sao?”
“Ừm.

Nữ bác sĩ pháp y mà hôm nay em gặp là một trong những nữ bác sĩ pháp y có tiếng nhất trong nước, là nhân vật lãnh đạo trong giới pháp y, kỹ thuật của cô ta, gia thế đều rất mạnh, nhưng cô ta là một người chân chính không đặt chuyện xấu vào trong mắt mình, cho nên em không cần lo.”
Tô Dương Dương nghe vậy thì cười: “Thổ hào, có phải anh cũng thích những người phụ nữ như vậy không? Hôm nay em vừa gặp cô ấy, cảm thấy con người này rất là lợi hại.”
“Người phụ nữ như vậy ai cũng sẽ thích, hơn nữa anh tin trên người em có rất nhiều phẩm chất của cô ta.

Em ở trong giới y học lâu rồi, cũng sẽ có khí chất và kỹ thuật như vậy.


Nói thật, anh rất thích phụ nữ tràn đầy tình yêu mãnh liệt với nghề nghiệp của mình, đồng thời lại có thể chăm sóc tốt cho cuộc sống của mình.

Em rất phù hợp hai điểm này.”
Tô Dương Dương cười hắc hắc hai tiếng: “Anh đang khen em sao? Hôm nay viện trưởng cũng khen em, khen xong thì trừ ba tháng tiền thưởng hiệu suất của em.”
“Nếu anh là ông ta, anh cũng phải trừ.”
Tô Dương Dương gật đầu.
Hàn Khải Uy vuốt ve mái tóc còn hơi ướt của cô, nhẹ giọng nói: “Muốn làm gì muốn nói gì thì cứ đặt tay vào làm, có anh đứng đằng sau em.

Nếu như gặp phải trách móc gì, anh hoàn toàn có thể thay em gánh chịu.

Có một ông chồng thổ hào mà còn không biết lợi dụng, em không biết nếu như những cô gái khác được gả cho thổ hào anh, người ta sẽ hận không thể khoe khoang suốt ngày.

Còn em thì hay rồi, lúc có chuyện cũng không nhớ ra, đằng sau mình vẫn còn một thổ hào có tiếng nhất của thành phố Thương này nữa.”
Tô Dương Dương bị lời của anh chọc ha hả cười to: “Anh đây là đang chê em cho anh ít cơ hội thể hiện sao? Lần sau em nhất định sẽ tăng tỉ lệ ra mặt cho anh, để anh có chút cảm giác tồn tại.”
“Nếu không, hầu hết phụ nữ tại sao lại thích gả cho cao phú soái chứ? Ngoại trừ việc mang lại sự thích thú về thị giác cho người khác, còn có thỏa mãn về phương diện vật chất nữa.”
“Anh hiểu tâm lý phái nữ như vậy có thích hợp không đó?”
“Anh và hầu hết các thương nhân đều bởi vì phái nữ bọn em mà mới tích lũy được đó, còn không hiểu bọn em thì mấy người thương nhân bọn anh làm sao mà đánh lừa lẫn nhau đây?”
“Nói cũng phải.” Hai mắt Tô Dương Dương sáng rỡ nhìn Hàn Khải Uy: “Nhưng mà thổ hào, suy nghĩ của em là, trong việc mà em có thể xử lý được, em sẽ dùng cách của mình để xử lý trước.

Dù sao hai chúng ta là hai cá thể không giống nhau, em không chắc là mình có thể hiểu những áp lực mà anh gánh.

Tuy anh ở một vị trí mà người người hâm mộ, nhưng mà em biết vị trí của anh nhất định có rất nhiều áp lực, cho nên, trừ phi gặp phải những chuyện mà năng lực của em không giải quyết được, em mới mời đến sự giúp đỡ của anh.

Điều này không phải là do sỉ diện hay là căn bản không có nhớ tới anh, mà là không muốn anh quá vất vả, ai sống trên thế giới này cũng đều không dễ dàng, đều phải đối mặt với các loại áp lực và lựa chọn, những việc em có thể tự giải quyết thì em sự tự giải quyết.”
Nhìn người phụ nữ nhỏ bé vô cùng nghiêm túc này, trong lòng Hàn Khải Uy có chút ấm áp, anh mỉm cười nói: “Được, tôn trọng sự độc lập tự chủ của phái nữ thời đại mới.”
Tô Dương Dương chớp chớp mắt nghịch ngợm với anh: “Phái nữ thời đại mới phải đi bầu bạn với tiểu tổng giám đốc Hàn đây.”

Nói xong, Tô Dương Dương liền nhảy nhót tung tăng đi ra ngoài.
**
Vào ngày hôm sau bệnh viện đã đưa ra một hình phạt đối với Tô Dương Dương, đó là khấu trừ toàn bộ tiền thưởng hàng quý của cô trong quý thứ hai này.
Hình phạt này cũng coi như là một hình phạt tương đối nặng nề, mọi người lúc này đều có chút đồng tình với Tô Dương Dương, dù sao khi gặp phải người nhà bệnh nhân như vậy thì ai cũng sẽ có chút cảm giác thất vọng khi bị được chim bẻ ná được cá quên cơm.
Tô Dương Dương hôm qua đã nói chuyện với viện trưởng, cũng không có quá dị nghị với hình phạt này, cô cũng hiểu lý do của viện trưởng.
Nếu như lại gặp phải người nhà bệnh nhân như vậy nữa, những bác sĩ khác cũng bắt chước theo cách xử lý của cô, vậy thì cả cái môi trường trị liệu này sẽ càng ác liệt hơn trước nữa.
Tô Dương Dương xem xong tờ thông báo xử phạt xong, thần sắc điềm tĩnh như thường mà bước về phòng làm việc.
Thay áo blouse trắng lên, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Thấy sắc mặt của cô không có thay đổi gì quá lớn, Tiểu Phương cũng thở phào.
Nhưng cả một ngày cô đều tìm cách để khiến Tô Dương Dương vui vẻ, ngay cả buổi trưa cô cũng đặc biệt chạy ra ngoài mua một bữa ăn nhanh thịnh soạn, còn căn dặn thêm một phần trái cây cho Tô Dương Dương nữa.
Tô Dương Dương nhìn thấy xong thì có chút dở khóc dở cười, nói: “Chị không sao, em không cần lo lắng như vậy.

Em giống như Tiểu Yên đều là đàn em của chị, chị chiếu cố các em trong công việc một chút cũng là do chị tự nguyện.

Em cũng đừng có mà lo lắng run sợ như là lúc theo mấy người hướng dẫn khác như vậy.

Bình thường những gì mà chị nói với em đều là suy nghĩ thành thật của chị, em không cần suy đoán lung tung.”
Tiểu Phương nghe vậy thì ngại ngùng gãi gãi đầu: “Chị Tô, Tiểu Yên trước đây có nói với em về hai người, chị đối với cô ấy không giống như là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới, em rất thích cách mà hai người hòa thuận với nhau.

Em làm như vậy cũng không phải là nịnh hót, em chỉ cảm thấy, nếu như Tiểu Yêu ở đây, cô ấy cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Ai ya, hai con bé này.

Tâm ý của em chị xin nhận, chị thật sự không có sao đâu, em đi làm việc đi.”
“Ừm ừm.” Tiểu Phương gật gật đầu rồi ra ngoài làm việc
**
Tô Dương Dương giải quyết xong bữa trưa thì đi nghỉ ngơi.

Buổi chiều, lúc bắt đầu làm việc thì cô bị chủ nhiệm kêu tới.
Hai người thảo luận về tình hình của những bệnh nhân trong tay cô một lát.
Chuyện hôm qua có rất nhiều bệnh nhân nhìn thấy rồi, chuyện này đối với công việc tiếp theo đây có ảnh hưởng không nhỏ.
Chủ nhiệm hai tay khoanh trước ngực nhìn cô, trên khuôn mặt lấm la lấm lét như mèo Garfield nở ra một nụ cười trách trời thương dân: “Nói đi, lần này em định để sư phụ em thu dọn đống tro tàn cho em sao đây?”
“Em tự giải quyết được.”
“Em giải quyết cái rắm, cách giải quyết của em chính là lôi người nhà bệnh nhân là mắng một trận, sau đó trừ tiền thưởng ba tháng của mình sao.

Bà tổ nhỏ của tôi, cách này của bà thật sự phải khiến tôi nhìn bằng con mắt khác đó.

Lần sau khi bà muốn mắng thì làm phiền bà báo trước cho sư phụ bà là tôi một tiếng, để tránh cho mỗi lần tôi bị viện trưởng lôi đi, tôi cũng không biết là chuyện gì hết, khi không lại để cho lão già đó hưởng thụ một cảm giác ưu việt khi giáo huấn tôi.”
“Thầy so cao thấp với viện trưởng à? Thầy so cái này có thú vị không? Thầy nói thầy cao hơn ông ấy, đẹp trai hơn ông ấy hay là chức vị cao hơn ông ấy đây?”
“Chậc chậc chậc, xem ra gả cho một thổ hào, trong mắt không thèm quan tâm đến ba tháng tiền thưởng nữa rồi.

Bây giờ còn dám mắng cả sư phụ của em nữa.”
Tô Dương Dương nghe vậy thì thở dài: “Chủ nhiệm, bây giờ em có chút là không hiểu em đang có tâm lý gì nữa.

Về lý thuyết, em biết là không nên mắng người nhà bệnh nhân, nhưng nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của bọn họ, em lại nhịn không được.”
“Đây là bệnh của em, đánh một trận là hết.”
Tô Dương Dương trợn trắng mắt với chủ nhiệm một cái: “Em thật không hiểu một người làm mẹ tại sao lại có thể vứt con của mình ở bệnh viện hơn bốn tháng không đến thăm lần nào như vậy, con của mình chết rồi thì lại nhảy ra mắng bệnh viện.

Thầy nói xem đây là chuyện gì vậy, làm trò nhưng không làm tới bến sao?”.


Bình Luận (0)
Comment