Cô Vợ Dễ Thương

Chương 120



Tiểu Bảo cũng nhanh chóng thức dậy, mặc một chiếc quần sooc màu xanh da trời và một chiếc quần dài nhỏ, giọng nói giòn giã gọi: “Mẹ.”
Tô Dương Dương cúi người ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cậu bé: “Nếu như có người lớn tuổi hơn mẹ có mặt ở, con phải chào những người lớn tuổi trước.”
Tiểu Bảo gật đầu, chào hỏi với những người còn lại trong nhà họ Hàn, sau đó lại quay sang Tô Dương Dương: “Mẹ, chúng ta đi chạy bộ thôi.”.

Truyện Teen Hay
“Con mặc như thế này đi chạy bộ?”
“Không vấn đề gì.”
“Vậy đợi một chút, chúng ta xem xem cô đã dậy chưa? Bây giờ cô đang cần đi dạo, vận động.” Tô Dương Dương chạm vào trán của cậu bé: “Có triệu chứng cảm lạnh không?”
“Không ạ.” Tiểu Bảo nhìn lên tầng hai, nói: “Vậy con đi lên tầng gọi cô.”
Nói xong liền chạy lên tầng.
Lương Nhu nhìn thấy tiểu Bảo chạy lên tầng, đi về phía Tô Dương Dương, nói: “Tính khí của Vân Nhi trước đây rất tốt, bây giờ đang mang thai tính khí ngày càng lớn, sẽ dễ để tâm những chuyện vụn vặt.

Lúc nữa con đi dạo cùng với con bé, hãy khuyên bảo con bé.

Bây giờ chúng ta nói với con bé, con bé đều không có kiên nhẫn để nghe.


Mạc Nhậm Mộ hình như cũng không phải là một người có tính khí tốt, có lẽ hai người chúng nó đã không ít lần tức giận với nhau.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, đợi lát nữa còn thử tìm hiểu xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.”
“Cũng được, tính cách của con mẹ rất yên tâm.”
Tô Dương Dương gật đầu, trong lòng có chút lo lắng.
Sau năm phút, Hàn Vân Nhi đi theo sau tiểu Bảo xuống tầng.
Tô Dương Dương lấy ba chai sữa và một ít bánh quy và bánh ngọt, đi theo một lớn một nhỏ lên núi.
Dưới sự dìu dắt của Hàn Khải Uy, tiểu Bảo đã hình thành được một thói quen rất tốt, mỗi sáng thức dậy đều sẽ đi chạy bộ.
Đặc biệt, lúc này thời tiết rất phù hợp, không quá lạnh, cũng không quá nóng, là thời điểm tốt để vận động.
Tô Dương Dương và Hàn Vân Nhi đi chầm chậm phía sau cậu bé.
Hàn Vân Nhi nhận lấy bánh quy và sữa mà Tô Dương Dương đưa cho, ăn từng cái từng cái một.
Tô Dương Dương không tập trung ăn, cô đang lo lắng không biết lúc nữa phải nói như thế nào.
Cô không có hứng thú đặc biệt với chuyện riêng tư của người khác.
Nếu như người khác sẵn lòng nói với cô, cô sẽ nghe, cô cũng không muốn hỏi.
Nhưng tình hình của Hàn Vân Nhi, rõ ràng không thể dùng thái độ bình thường của cô để cư xử.
Tô Dương Dương cân nhắc một lúc lâu, mới lên tiếng hỏi: “Quan hệ giữa em và Mạc Nhậm Mộ rất căng thẳng sao?”
Động tác ăn đồ ăn của Hàn Vân Nhi dừng lại: “Tối qua chị nghe thấy tiếng động?”
“Nghe thấy một chút.”
Hàn Vân Nhi cười khổ một tiếng: “Mặt mũi sắp ném đến Thái Bình Dương luôn rồi.”
“Bây giờ còn nghĩ đến chuyện có mất mặt hay không sao, chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, đừng quan tâm quá nhiều đến chuyện của người khác.”
“Chị dâu, em đột nhiên phát hiện ra em không có năng lực khiến cuộc sống của mình trở nên hạnh phúc.”
“Sao đột nhiên em lại nghĩ như vậy?”
“Em cũng không biết.

Nếu như trước đây em rất tự tin về bản thân mình, nhưng sau khi kết hôn em cảm thấy muốn quản lý tốt cuộc sống và tình yêu của mình là một chuyện vô cùng khó khăn.

Em không thể tưởng tượng được lúc đó chị dâu làm thế nào để đạt được trình độ như bây giờ.”
Tô Dương Dương sững sờ, nói: “Thực ra, chị cũng không biết rõ lắm.

Cuộc hôn nhân giữa một người đàn ông mạnh mẽ và một người phụ nữ yếu đuối tương đối truyền thống, cũng phù hợp với sự kỳ vọng trong hôn nhân của hầu hết mọi người.

Địa vị xã hội, địa vị kinh tế của em và Mạc Nhậm Mộ tương đương nhau, bình thường hai người đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay, về cơ bản không có cơ hội thay đổi người khác.


Đây có thể là một trong những nguyên nhân khiến cuộc hôn nhân của hai người xuất hiện tình trạng như bây giờ.

Tình trạng của hai người không quá giống với của chị và anh hai em, chị không có cách nào để đưa cho em lời khuyên.”
Hàn Vân Nhi suy nghĩ một lúc: “Chị nói cũng đúng, em và anh ấy bây giờ nói ba câu sẽ cãi nhau.”
“Có phải chuyện hai người kết hôn khiến anh ấy cảm thấy khó chịu?”
Hàn Vân Nhi lắc đầu: “Điều này là không thể.

Hôn nhân thương mại, hôn nhân dựa trên lợi ích là điều rất bình thường ở trong vòng tròn của bọn em, chỉ cần đủ thông minh là có thể xử lý tốt chuyện này.

Cho dù là chuyện riêng hay chuyện trên bàn tiệc, đều có thể duy trì mối quan hệ hài hòa, chỉ là sẽ không giống như một cặp vợ chồng bình thường.”
Khuôn mặt Tô Dương Dương mơ hồ nhìn vào khuôn mặt dưới ánh nắng ban mai của Hàn Vân Nhi, cô không thể hiểu được suy nghĩ của Hàn Vân Nhi.
Hàn Vân Nhi thấy phản ứng của Tô Dương Dương, khóe miệng nở một nụ cười đau khổ, hỏi: “Rất kỳ lạ sao?”
“Nhận thức của một người dân bình thường như chị tương đối nông cạn, không hiểu rõ được suy nghĩ của bọn em.”
“Người hiểu về những khuôn mẫu vợ chồng tương đối đơn giản, chỉ số hạnh phúc cũng sẽ cao hơn.

Em không giống vậy, từ nhỏ em đã nhìn thấy các kiểu khuôn mẫu.

Nói thật, em không có kỳ vọng gì về hôn nhân, sau này vì yêu một người đàn ông, nên em đã có những suy nghĩ khác về hôn nhân.

Nhưng sự thật đã chứng minh, không nên ôm quá nhiều mộng tưởng về hôn nhân, để tránh bọt vỡ rồi, bắn lên mặt mình, cả khuôn mặt đều là nước giặt quần áo.
Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Em quá lý trí rồi.

Nếu như một người quá lí trí lại quá thông minh, sẽ khiến cho một nửa còn lại cảm thấy áp lực.”
“Cũng đúng.

Chị biết tối qua anh ấy nói gì với em không?”
“Hả?”
“Anh ấy nói, người phụ nữ anh ấy yêu vẫn còn sống!”
Tô Dương Dương ngạc nhiên nhìn Hàn Vân Nhi: “Lúc trước không phải nói là cô ấy đã chết rất lâu rồi sao? Sao lại có thể sống lại chứ?”
“Em cũng rất tò mò.


Nếu như người phụ nữ kia thật sự sống lại, tại sao trong khoảng thời gian này lại không xuất hiện?”
“Trước kia cô ấy bị bệnh gì?”
Ung thư xương.”
Tô Dương Dương mở to miệng, nói: “Căn bệnh này vô cùng đau đớn.

Ngay cả phương pháp chữa bệnh trong y học bây giờ cũng không phải là phương pháp điều trị tận gốc.

Bệnh này sẽ đi theo người đó cả đời, phải giữ gìn rất lâu, còn phải tiến hành thay tủy theo đúng thời gian đã quy định mới có thể giữ được tính mạng, hơn nữa chất lượng cuộc sống không cao.

Đến giai đoạn cuối, sẽ càng đau đớn, sống không bằng chết.

Nếu như theo em nói, người kia mấy năm trước đã chết vì căn bệnh này, vậy thì mấy năm nay, cho dù là còn sống, cũng phải nằm liệt trên giường trong một khoảng thời gian dài và không vận động, gầy thành một bộ xương rồi, người nào không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cô ấy, sẽ không nhận ra được cô ấy.”
“Chị chắc chắn?”
“Ừm, chị gặp một vài trường hợp trên phương diện này, nhưng tiếc là điều kiện kinh tế của họ không có cách nào chống đỡ được đến khi bọn họ làm xong phẫu thuật và trị liệu.

Trong mấy năm nay, nhà nước đã ban hành rất nhiều chính sách để cải thiện gánh nặng của những căn bệnh nghiêm trọng.

Bây giờ không ít người mua được bảo hiểm cho các bệnh nghiêm trọng, lúc phát hiện ra bệnh nghiêm trọng có thể ưu tiên điều trị; cho dù là những bệnh viện có điều kiện y tế kém cũng có thể trực tiếp thanh toán tiền thuốc, không cần gây áp lực tài chính quá lớn cho bệnh nhân và người nhà bệnh nhân.

Giống như căn bệnh ung thư xương ngoài khó khăn trong việc tìm tủy phù hợp, rất nhiều bệnh nhân không có cách nào chống đỡ được sự đau khổ trong khoảng thời gian chữa bệnh, hầu hết mọi người đều từ bỏ điều trị, ý chí sống sót của bọn họ không quá vững chắc.”
“Ý của chị là? Anh ấy nói người kia vẫn còn sống là lừa em?”
Tô Dương Dương nhìn tiểu Bảo cách đó không xa nói: “Chưa xem được hồ sơ bệnh án của cô ấy, chị không dám đưa ra kết luận.

Trong y học luôn luôn có phép màu, nói không chừng cô ấy chính là một phép màu trong y học.”
Hàn Vân Nhi thở dài: “Chuyện này thật sự khiến người khác ưu sầu.”.


Bình Luận (0)
Comment