Cô Vợ Dễ Thương

Chương 153



"Chị Phương, nếu không thì trước tiên chị cứ ở chỗ em một thời gian ngắn để bình tĩnh lại nha?"
"Không cần đâu, ảnh hưởng đến cuộc sống của em và Khải Uy."
"Nếu không thì chị ở một căn nhà khác đi? Trước kia Khải Uy có từng nhắc với em có một căn nhà ba phòng, nói là cách chỗ em làm cũng không xa, vật dụng ở trong nhà cũng đã đầy đủ hết rồi.

Mai mốt có lợi cho Minh Minh đến bệnh viện gặp người bạn nhỏ khác thì cũng thuận tiện hơn, em cũng thường xuyên dẫn Tiểu Bảo qua đó tìm mọi người."
"Thôi không cần đâu, làm phiền em quá."
"Làm phiền cái gì chứ, em chỉ có một người chị là chị mà."
Lúc này Tô Phương mới không từ chối nữa.
Tô Dương Dương dùng một tay lái xe, một tay khác thì gọi điện thoại cho Hàn Khải Uy: "Thổ Hào, lần trước không phải anh nói có một căn nhà ở gần bệnh viện sao, chị Phương với Minh Minh muốn ở bên đó."
"Đúng lúc cũng sắp tới rồi, bọn em trực tiếp qua đó luôn."
"Ừm ừm."
Sau khi cúp máy thì thấy xe của Hàn Khải Uy lướt qua chiếc xe Polo nhỏ của.
Tô Dương Dương chạy theo đằng sau xe của Hàn Khải Uy, một đường qua đó.

...
Hàn Khải Uy mở cửa ra nói với Tô Phương: "Mời chị vào, nơi này bình thường có người tới quét dọn, đồ dùng trong nhà và đồ làm bếp đều đầy đủ cả, có thể vào ở bất cứ lúc nào."
"Làm phiền hai người quá."
"Dương Dương thường xuyên nói với tôi chuyện trước kia chị đã chăm sóc cho cô ấy, bình thường cũng không thể giúp đỡ được cái gì, bây giờ mới có chút cảm giác hiện diện."
Tô Phương phát hiện cách nói chuyện hiện tại của Hàn Khải Uy đều có chút giống với Tô Dương Dương, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười chân thành.
Hai đứa nhóc Tiểu Bảo và Minh Minh đã sớm xem hết ba căn phòng này một lần, hiển nhiên đều rất hài lòng với nơi này.
Tô Dương Dương dẫn Tô Phương đi làm quen một chút: "Chị Phương à, trước đó Khải Uy đã mua cho em với Tiểu Bảo chút quần áo để ở trong tủ quần áo, đều là những những bộ đồ mới chưa từng mặc, tủ lạnh cũng có dì mua đồ ăn, chị với Minh Minh cứ an tâm ở đây đi.

Cho dù chị đưa ra quyết định gì nữa thì cuộc sống của hai người cũng sẽ không thê thảm hơn, em sẽ ủng hộ hai người."
"Em đây là đang gợi ý chị nhanh ly hôn ư?" Tô Phương buồn cười nhìn cô.
"Biểu hiện của em rõ ràng như vậy hả? Em không phải là chị, em không hiểu rõ tình cảm của chị với anh rể, chính chị đưa ra quyết định đi.

Em chỉ là muốn nói chị không cần phải sợ sau khi ly hôn thì kinh tế sẽ có vấn đề, sẽ không có chỗ ở, nếu như mà anh rể dây dưa, uy hiếp chị thì em sẽ để cho Khải Uy đánh anh ta."
"Biết rồi, chị cảm thấy nếu như em không phải làm bác sĩ thì chắc chắn em có thể xứng với cái chức nữ lưu manh và hung hãn, suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện đánh người."
"Mẹ của em cũng thường xuyên nói như vậy đó, có đôi khi thì nắm đấm vẫn rất hữu dụng, đừng dùng nắm đấm để gây ra chuyện là được."
"Được rồi được rồi, em xinh đẹp em nói cái gì cũng đúng.

Thời gian không còn sớm nữa, em với Hàn Khải Uy, Tiểu Bảo về nhà đi, ngày mai em còn phải đi làm nữa đó."
"Ừm."
...
Sau khi Tô Dương Dương đi khỏi Tô Phương mới im lặng nhìn cách trang trí, ba phong hai sảnh rất đẹp, rồi lại thở ra.
Minh Minh đi tới: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại thở dài chứ, mẹ không thích ở nhà của dì nhỏ hả."
"Không phải đâu, tay của con có còn đau không?"
"Vẫn còn đau, nhưng mà con có thể chịu đựng được."
"Thật là kiên cường."
Minh Minh ngồi ở trên đùi của Tô Phương: "Mẹ ơi, mẹ với ba có phải là không vượt qua nổi không?"
"Sao con lại nghĩ như vậy?"

"Ba thường xuyên la mẹ, ông với bà cũng la mẹ, con biết mẹ sống không vui vẻ gì."
"Chuyện của người lớn, con là con nít không hiểu được đâu."
"Con không hiểu cho lắm, con đã từng hỏi bạn học ở trong lớp của con, ba mẹ của cậu ấy đã ly hôn, hiện tại có đôi khi cậu ấy ở cùng với ba, có đôi khi ở cùng với mẹ, có hai cái nhà, con thấy cậu ấy sống rất tốt.

Nếu như mà ba với mẹ không thể tiếp tục nữa thì hai người cứ ly hôn đi, con không sao đâu."
"Đứa nhỏ ngốc này, chuyện ly hôn không có đơn giản như con nghĩ vậy đâu.

Sau này ba và mẹ của bạn học con lại kết hôn với người khác, thằng bé sẽ khó chịu."
"Là mẹ đã suy nghĩ nhiều rồi, đến lúc đó thì pháp luật sẽ quyết định cậu ấy sống với ba hay là với mẹ, người còn lại thì phải chu cấp tiền nuôi dưỡng."
Tô Phương cũng không biết một bạn nhỏ mới hơn tám tuổi mà lại hiểu nhiều thứ như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
"Mẹ ơi, nếu như ba và mẹ ly hôn với nhau thì con sẽ đi theo mẹ, bạn học của con nói một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không dễ gì gả được, con đi theo mẹ, sau này con chăm sóc tuổi già cho mẹ."
"Cảm ơn con đã nghĩ cho mẹ nhiều như vậy." Tô Phương cười nói.
"Không cần phải cảm ơn đâu." Minh Minh ngước gương mặt lên hôn mạnh lên mặt của Tô Phương một cái: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."
"Mẹ cũng yêu con, đi thôi, mẹ dẫn con đi tắm."
...
Sau khi tan làm thì Tô Dương Dương dẫn theo Tiểu Bảo với Bánh Xe xách hai túi đồ ăn đi đến đây.
Tô Phương thấy mấy thứ đồ đó của cô thì không biết nói gì luôn: "Em muốn ăn cơm dã ngoại hả?"
"Để hai cục cưng chơi với Bánh Xe đi." Tô Dương Dương đưa hai cái túi cho hai đứa nhóc cầm đi: "Chị Phương, chị đã ăn cơm tối chưa?"
"Chị ăn rồi, để chị rót cho em chén trà." Minh Minh nói xong rồi đứng dậy rót trà cho Tô Dương Dương: "Em không cần phải đặc biệt tới đây, công việc kia của em chị cũng không phải không biết, ngay cả thời gian quay qua quay lại duỗi người một cái cũng không có, em vẫn nên xốc lại tinh thần thôi."
"Nếu như mà em không đến đây thì chắc chắn mấy ngày chị không muốn đi ra ngoài."
"Không có khoa trương như vậy đâu, hôm nay chị còn dẫn Minh Minh đến bên viện khám tay nữa."
"Chậc chậc, còn học được việc tìm ra sơ hở trong lời nói của em, chị đã nghĩ kỹ giải quyết như thế nào với anh rể chưa?"
"Vẫn chưa." Tô Phương còn muốn nói cái gì đó, điện thoại di động của cô ta đang đặt ở trên bàn vang lên.
Tô Phương cầm điện thoại qua liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi trên Messenger, cô ta có chút không muốn nhận cho lắm.
Tô Dương Dương tò mò liếc nhìn qua, phía trên lưu là "ba".
"Là bác lớn hay là ba của anh rể?"

"Là ba của Lý Biện?"
"Có nhận hay là không đây?"
"Chắc nhận thôi.

Từ tối ngày hôm qua đến bây giờ đây là lần đầu tiên mà bọn họ gọi điện thoại cho chị, không nhận thì nói không được.

Em ngồi trước đi, chị đi nhận điện thoại." Tô Phương nói xong cũng đi ra phía ban công nối liền với phòng khách.
Tô Dương Dương rất muốn nghe lén nội dung của cuộc điện thoại, sau khi phát hiện mình càng ngày càng nhiều chuyện mới im lặng uống trà, chơi điện thoại cho đỡ buồn.
Tô Dương Dương gửi tin nhắn cho Hàn Khải Uy: "Thổ Hào, anh đang làm cái gì vậy?"
Hàn Khải Uy trả lời: "Đang ăn cơm với đối tác, em đang ở chỗ của Tô Phương à?"
Tô Dương Dương: "Sao anh biết vậy?"
Hàn Khải Uy: "Dùng đầu gối nghĩ cũng biết nữa."
Tô Dương Dương: "Đầu gối của anh thật là thông minh."
Hàn Khải Uy: "Em định ở đó bao lâu? Cơm nước xong xuôi thì anh đi qua đón em."
Tô Dương Dương: "Không cần có phiền phức như vậy đâu, em có lái xe."
Hàn Khải Uy: "Đêm hôm khuya khoắt, anh không yên lòng."
Tô Dương Dương cười hắc hắc vàu cái: "Khoảng chín giờ thì có thể về."
Hàn Khải Uy: "Được, chờ anh."
Tô Dương Dương nhìn một đoạn đối thoại của hai người rồi cười ngây ngô một trận, yên lặng chụp màn hình lưu lại vào điện thoại, tránh cho việc cô xóa và làm trống cuộc trò chuyện lại xóa mất cuộc trò chuyện với Thổ Hào.
Sau khi Tô Dương Dương làm xong hết tất cả thì phát hiện Tô Phương ở ngoài ban công căn bản không có chút âm thanh nào, trong lòng của cô cảm thấy kỳ quái.
Cô đứng dậy đi tới, còn chưa đi tới gần ban công đã nghe được âm thanh run rẩy của Tô Phương: "Ý của các người chính là con hại con trai của các người những năm gần đây không làm nên trò trống gì? Con khắc anh ta? Ba, mẹ, con của các người là dạng người gì thì trong lòng của các người hiểu rõ, nếu như anh ta có thể đem sức lực của anh ta đặt lên trên sự nghiệp thì hôm nay anh ta cũng không có bộ dạng như hiện tại, các người cùng đừng có nói chuyện không có đạo lý quá.".


Bình Luận (0)
Comment