Cô Vợ Dễ Thương

Chương 176



Trương Bình cười nói: “Chúng tôi hôm nay tới cũng là vì tháo nẹp thép.

Bụng vợ tôi ngày càng lớn, ngày dự sinh cũng không còn bao lâu nữa.

Nếu lúc cô ấy sinh, tôi vẫn bộ dạng này, cô ấy sẽ rất mệt.”
“Được.

Vậy tôi sắp xếp kiểm tra toàn diện cho anh trước được không? Nếu có thể, sáng hoặc chiều nay, sẽ làm phẫu thuật tháo bỏ nẹp thép.

Sắp xếp như vậy hai người có cảm thấy phù hợp không?”
Trương Bình và Lan Phi gật gật đầu: “Phiền bác sĩ rồi.”
Tô Dương Dương cười cười, quay về trước bàn làm việc viết bệnh án.
Tiểu Yên dẫn họ đi chụp hình và làm kiểm tra.
Tô Dương Dương thay áo blouse trắng, đi xem xét phòng bệnh.

Hai ngày nay cô tiếp nhận một bệnh nhân mới, bệnh nhân là cô gái trẻ hai mươi ba tuổi.
Tuyến giáp mọc mụn nước, dẫn tới tuyến giáp có chút sưng to, ảnh hưởng đến hình tượng con gái, khoa nội chuyển tới bên cô làm phẫu thuật.
Chỉ là phẫu thuật nhỏ, cũng không phức tạp.
Chỉ là nhịp tim bệnh nhân quá nhanh, cần quan sát vài ngày mới quyết định thời gian phẫu thuật.
Tô Dương Dương vào phòng bệnh, cô gái đó đang ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Dương Dương gõ gõ cửa: “Cô Phụng, chào buổi sáng, hôm nay cảm thấy thế nào?”
Phụng Cát Tường quay đầu lại, lộ ra nụ cười với Tô Dương Dương: “Tôi cảm thấy không tệ, chỉ là vừa nghĩ tới phải làm phẫu thuật, liền không nhịn được tim đập nhanh hơn.”
“Cô phải thả lỏng, phẫu thuật của cô không phức tạp, từ khi tôi vào ngành đã làm rất nhiều phẫu thuật thế này, tôi sẽ xử lý tốt vấn đề của cô.”
“Trước đây tôi từng nói chuyện về vấn đề này với các bác sĩ khoa nội của bệnh viện khác, họ nói không có thuốc nào có thể làm giảm mụn nước tuyến giáp, chỉ có thể làm phẫu thuật.”
“Đúng.

Bệnh viện chúng tôi gặp phải tình trạng này sẽ không đề nghị kê thuốc, sẽ đề nghị cách vài tháng tái khám một lần.

Nếu mụn nước không biến tính, thông thường cũng không mãnh liệt yêu cầu làm phẫu thuật, do bệnh nhân tự mình quyết định.”
“Tôi chuẩn bị kết hôn với bạn trai, trên cổ có thứ này khiến tôi cảm thấy có chút xin lỗi bạn trai.” Phụng Cát Tường khẽ nói.
“Đây chính là nguyên nhân một mình cô đến đây?” Tô Dương Dương hỏi, không quá tán thành cách nghĩ của Phụng Cát Tường.
Nhưng mà, cô chỉ là người ngoài, không nói nhiều về việc này.
Phụng Cát Tường yếu ớt gật đầu: “Tôi nói với bạn trai công tác một tuần, đợi tôi làm phẫu thuật xong sẽ cho anh ấy một bất ngờ.”
“Có lẽ cô hiểu lầm rồi, nhập viện quan sát bảy ngày, phẫu thuật xong còn cần quan sát năm đến bảy ngày.

Sau khi phẫu thuật sẽ có mấy ngày không thể nói chuyện, để tránh giọng nói mang theo rung động ảnh hưởng tới phục hồi sau phẫu thuật.”
“Thật sao?”
“Đúng.

Tôi sẽ cố gắng tránh để lại miệng vết thương trên cổ cô, để cô làm một cô dâu hoàn mỹ.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo.

Cô phải duy trì tâm trạng vui vẻ, nhịp tim duy trì trong phạm vi bình thường.”

Phụng Cát Tường gật gật đầu.
Tô Dương Dương đứng dậy đi đến phòng bệnh khác.
Tay còn chưa kịp chạm vào nắm cửa, đã nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong: “Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, đi đường không đi cho đàng hoàng, ông muốn ngã thì ngã, đè hư con trai tôi, ông gánh nổi trách nhiệm này sao? Áp lực của tôi rất lớn, mỗi ngày khổ cực trả tiền phòng, tiền xe, còn ăn mặc đi lại của cả nhà chỗ nào không cần tốn tiền? Không tiết kiệm tiền cho tôi thì thôi đi, ngày nào cũng tìm phiền phức cho tôi!”
“Mẹ, mẹ đừng mắng ông.

Ông vì đỡ con mới ngã, ông không phải cố ý.” Giọng trẻ con vang lên trong phòng.
“Con trai, mẹ biết con lương thiện, con hiểu chuyện, nhưng phải có mức độ, đừng có ai con cũng đồng tình, trách nhiệm gì cũng gánh lên người.” Người phụ nữ ôn hòa nói, sau đó giọng nói lại đột nhiên trở nên bén nhọn: “Ông già sống dai, lại dám dạy hư con trai tôi.

Xem ông xuất viện rồi, tôi còn không trị ông thật tốt! Con trai, đi! Mẹ dẫn con đi gặp bác sĩ, đừng để lại di chứng.”
Giọng nói người phụ nữ vừa thốt lên đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi về phía cửa phòng bệnh.
Tô Dương Dương lùi về phía sau một bước, đứng giữa hành lang.
Lúc người phụ nữ nhìn thấy Tô Dương Dương hung hăng trừng mắt một cái, sắc mặt Tô Dương Dương nhàn nhạt nhìn bà ta.
Một lúc sau, Tô Dương Dương mới gõ cửa vào phòng bệnh.
“Ông à, hôm nay cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không, không có, tôi cảm thấy rất tốt.

Chỉ là có một yêu cầu, bác sĩ Tô có thể đồng ý với tôi không?” Ông lão đỏ mắt nói.
“Yêu cầu gì ạ, con sẽ cố hết sức giúp ông.”
“Tôi, chân tôi chỉ trẹo một chút, chốc lát là tốt rồi, không cần nhập viện.”
Tô Dương Dương ngồi đối diện ông lão: “Ông à, con hiểu tâm trạng không muốn gây thêm phiền phức cho con cái của ông.

Lần này ông không chỉ là vấn đề ở chân, lưng cũng có chấn thương nhất định.

Con đề nghị ông làm kiểm tra toàn thân, bệnh viện chúng con có chính sách ưu đãi kiểm tra sức khỏe cho người già từ sáu mươi lăm tuổi trở lên, không cần tốn bao nhiêu tiền.

Nhưng có thể dự phòng bệnh nặng trước.”
“Tôi biết cô quan tâm tôi, trong nhà tôi không có điều kiện này, cảm ơn ý tốt của cô, tôi ghi nhớ trong lòng.”
“Vậy ông nhập viện dưỡng thương tốt trước, nếu không sau này sẽ đau dai dẳng.”
“Than ôi.”

Tô Dương Dương lại dặn dò vài câu, mới rời đi.
Ra khỏi phòng bệnh, Tô Dương Dương thở dài, bỏ đi buồn bực trong lòng.
Chủ nhiệm vừa khéo đi qua, liếc nhìn phòng bệnh, kéo Tô Dương Dương đi vào văn phòng.
Ông vừa đi vừa mắng: “Tôi sao lại nhận một đồ đệ không đáng tin như em, khám cho nhiều bệnh nhân như vậy rồi, còn làm loạn như vậy.”
“Chuyện này có quan hệ gì với làm loạn? Em rõ ràng lương thiện lại giàu tình cảm có được không?”
Chủ nhiệm không để ý cô, vươn tay vứt cho cô mấy phần văn kiện.
Tô Dương Dương vội nhanh tay lẹ mắt tiếp nhận: “Đây là cái gì?”
“Danh sách ứng cử viên đi đào tạo trong viện, tôi đã đăng ký tên em.

Ngày mai đi.”
Mặt Tô Dương Dương đầy nghiêm túc nhìn chủ nhiệm: “Chủ nhiệm Hoàng, trước khi quyết định chuyện liên quan tới em, có thể thương lượng với em không?”
“Có gì để thương lượng với em, kêu em đi thì mau nhanh chóng cút, dám phản kháng thì cắt đứt quan hệ thầy trò với em.”
Tô Dương Dương: “...”
Tô Dương Dương ngồi xuống sofa, mở văn kiện cẩn thận xem: “Sư phụ, thầy cảm thấy em bây giờ có thể thoát thân? Trong khoa không mời bác sĩ mới, em đi ba tháng công việc của em ai làm?”
“Tôi làm.”
Tô Dương Dương ngạc nhiên: “Tại sao không mời bác sĩ mới vào?”
“Em quay lại thì ở đâu?” Chủ nhiệm cho cô cái liếc trắng mắt.
Tô Dương Dương xem xong văn kiện, trong văn kiện nhắc tới bệnh viện cô phải đi học đào tạo là bệnh viện Thụy Tân.
Bệnh viện Thụy Tân là bệnh viện trực thuộc đại học thành phố Thương, trước đây trực tiếp gọi là bệnh viện trực thuộc đại học thành phố Thương, sau này vì nhiều nguyên nhân mà đổi tên thành bệnh viện Thụy Tân.
Không thể nghi ngờ nó là một bệnh viện tốt, có máy móc điều trị và bác sĩ nổi danh ưu tú nhất trong nước, cơ hội này rất khó được.
Ba tháng này không chỉ có thể được tiền đào tạo, còn có thể kết giao với các thầy cô ưu tú, đó là một món tài sản vô hình
Chủ nhiệm cho cô cơ hội đi đào tạo, không biết sau lưng bị người ta đâm chọt bao nhiêu.
Tô Dương Dương đóng văn kiện: “Sư phụ, thầy chịu bao nhiêu áp lực mới giành được danh ngạch này cho em? Năm ngoài em được đánh giá chức vụ, năm nay đi đào tạo, động tác của thầy quá thường xuyên rồi.”.


Bình Luận (0)
Comment