Cô Vợ Dễ Thương

Chương 185



Tô Dương Dương biết Trình Nguyệt Như gọi cô đến đây tuyệt đối không phải là không có việc gì mà nói chuyện không đâu với cô, hai người bọn họ ở trong phòng làm việc giải quyết xong cơm hộp.
Trình Nguyệt Như dẫn Tô Dương Dương vào trong phòng làm việc của Trương Dương, nói: "Đội trưởng Trương, anh giải thích với bác sĩ Tô một chút đi."
Trương Dương gật gật đầu: "Bác sĩ Tô, chuyện này lúc đầu không nên khiến cô bị liên lụy vào, nhưng mà chúng tôi đã gặp phải vấn đề khó khăn.

Cuộc thẩm vấn đã tiến hành sắp một tuần rồi, nhưng mà không có cách nào nhận được nhiều tin tức hơn, khoảng một tiếng đồng hồ trước, nghi phạm đã đưa ra yêu cầu đầu tiên, cô ta nói là sau khi cô ta gặp cô rồi thì mới có thể nói mọi chuyện ra.

Trước mắt thì chuyện này đối với phía cảnh sát của chúng tôi rất có tác dụng, nhưng mà có lẽ cô chắc chắn chịu sự ảnh hưởng, cô có đồng ý phối hợp với chúng tôi không?"
Trương Dương nói chuyện rất thẳng thắn, cũng không hề giấu giếm Tô Dương Dương cái gì.
Tô Dương Dương nhìn quầng thâm mắt của Trương Dương với Trình Nguyệt Như cũng khá đậm, trong lòng có chút kinh ngạc: "Khải Uy có biết không? Anh ấy nói thế nào?"
"Trước khi pháp y Trình gọi điện thoại mời cô đến thì đã gọi điện thoại hỏi chủ tịch Hàn rồi, chủ tịch Hàn đã đồng ý." Trương Dương trả lời.
Trình Nguyệt Như nghe vậy, quay đầu lại im lặng giơ ngón cái với Trương Dương.
Cũng không so đo Trương Dương nói láo như thật, cô làm một quần chúng nhiều chuyện biết chân tướng thiếu chút nữa đã tin mất.

Sau khi Tô Dương Dương suy nghĩ rồi lại nói: "Tôi phải gọi điện thoại cho ông xã của tôi đã."
Đối với loại chuyện như thế này, cô không có chút kinh nghiệm nào.
Vì chuyện tra án, Trình Nguyệt Như và Trương Dương chắc chắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cô gặp nghi phạm.
Mà Trương Dương nói Hàn Khải Uy đã biết rồi, rất có thể là đang lừa gạt cô.
Cô cần đích thân Hàn Khải Uy xác nhận, rồi cô mới trả lời được.
"Có thể chứ."
Tô Dương Dương lấy điện thoại di động ra, lúc muốn gọi điện thoại, phát hiện điện thoại của mình thế mà lại hết pin.
Trương Dương đưa điện thoại di động của mình qua: "Dùng cái của tôi gọi đi."
Tô Dương Dương do dự một chút rồi nói: "Thôi bỏ đi, tôi cần phải làm gì đây? Có thể chỉ gặp một cái rồi đi không?"
"Có thể chứ.

Cảm ơn cô đã chịu hợp tác, chúng tôi thật sự bị giày vò đến điên rồi, cô có thể để cô ta nói chuyện là đã tốt lắm rồi, phải đặt sự an toàn của bản thân lên trên tất cả."
Tô Dương Dương gật gật đầu.
Trương Dương dẫn Tô Dương Dương đến trước một căn phòng thẩm vấn.
Phòng thẩm vấn đó đúng lúc là phòng mà Hàn Khải Uy đã từng ngồi.
Trương Dương nói nhỏ: "Người ở bên trong, đã bị còng tay rồi, cô không cần phải lo lắng."
Tô Dương Dương gật gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Trương Dương đi vào phòng quan sát.
Trình Nguyệt Như đã ngồi ở trong phòng quan sát, thấy Trương Dương đi vào: "Sau khi Hàn Khải Uy biết thì anh định sẽ xử lý như thế nào đây?"
"Không phải là anh ta vẫn còn thiếu ông xã của cô một ân tình sao?"
"Đội trưởng Trương, lần sau trước khi tính kế tôi thì làm phiền anh hãy nói thẳng."
"Cái này còn không phải là nói thẳng hả?"
Sau khi hai người nói xong liền nhìn về phía màn hình.
Trên màn hình, Tô Dương Dương đã bước vào trong phòng thẩm vấn.
Tô Dương Dương nhìn người phụ nữ cúi đầu giữa phòng thẩm vấn, đi đến ngồi đối diện với cô ta.

Người phụ nữ kia chỉ nghe được tiếng động rất nhỏ, ngước gương mặt thon gầy lên nhìn qua.

Lúc nhìn thấy là Tô Dương Dương, con ngươi bỗng nhiên co chặt lại.
Tô Dương Dương híp mắt nhìn người phụ nữ gầy đến nỗi không còn hình còn dạng, mơ hồ cảm thấy khá quen, nhưng một hồi sau cũng không nhớ nổi đã từng gặp cô ta ở đâu.
Ninh Duy đón ánh mắt hoài nghi của Tô Dương Dương, lộ ra một nụ cười, giọng nói khàn khàn: "Tôi chờ cô đã lâu rồi."
Tô Dương Dương nhớ lại, vẫn có chút không xác định được, nói: "Cô là Ninh Duy à? Cô vẫn còn sống?"
"Cô còn chưa chết thì làm sao tôi lại chết được?" Ninh Duy khẽ cười nói.

truyện đam mỹ
Tô Dương Dương không cảm giác được hận ý của Ninh Duy đối với cô: "Chúng ta cũng chưa từng gặp nhau mà, hình như cô thật sự không chào đón tôi cho lắm."
"Cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tôi không nên hận cô à?"
"Cái gì? Cô nói thử một chút xem.

Là tôi đào mộ tổ tiên của cô, giết ba mẹ của cô, giành đàn ông của cô, hay là chuyện gì khác?"
"Tô Dương Dương, người phụ nữ giống như cô, sớm muộn gì Hàn Khải Uy cũng sẽ vứt bỏ cô thôi, cô đắc ý không được bao lâu đâu."
Tô Dương Dương nghe vậy, biết mình đây là giành mất người đàn ông của cô ta, nói: "Tại sao lại phải đắc ý chứ? Cô cho rằng gả cho Hàn Khải Uy sẽ khiến cho tôi cảm thấy rất đắc ý à? Bản thân tôi cũng không kém, cũng không phải trèo cao, tôi cần gì phải vì loại chuyện này mà đắc ý chứ? Não của tôi đâu có bị úng nước."
Sau khi Tô Dương Dương nói xong, cô âm thầm im lặng tán mình ba mươi hai cái tát.
Cô thật sự càng ngày càng biết khoác lác rồi.
Gả cho Hàn Khải Uy, thật sự là trèo cao rồi, có được chưa?
Nhưng mà cô tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra đâu.
Ninh Duy bị Tô Dương Dương làm cho tức gần chết: "Loại phụ nữ giống như cô, ném trong đám người cũng không tìm ra được, có tư cách gì mà ở bên cạnh Hàn Khải Uy chứ?"
"Tôi không có tư cách, chẳng lẽ cô có tư cách à? Không cần tôi nhắc nhở cô đó chứ, cái tên được viết trên cột vợ chồng của Hàn Khải Uy là tôi đó." Tô Dương Dương lạnh lùng hỏi lại, im lặng nhìn Ninh Duy mất lý trí.
Sau đó, cô dùng tốc độ nhanh chóng để tổng hợp những tin tức liên quan đến Ninh Duy lại.
Ninh Duy, bệnh ung thư xương, vụ án nổ, Mạc Nhậm Mộ tập kích cô, Hàn Vân Nhi té ngã, Ninh Duy thích Hàn Khải Uy...
Không cần suy nghĩ cũng biết đây là một bộ phim truyền hình cẩu huyết đúng nghĩa, tùy tiện chiếu cũng được hai trăm tập, phân đoạn cẩu huyết có thể nói là dày đặc, cái gì cần cũng có, luôn có thể khiến cho bạn phát chán.

"Loại phụ nữ cái gì cũng lộ ra bên ngoài, không biết thu liễm như cô, không có người đàn ông nào thích cô đâu! Đàn ông luôn luôn thích những người phụ nữ dịu dàng, quan tâm, tốt bụng, nhường nhịn."
"Phải vậy không? Vậy thì rất xin lỗi, nam thần của cô chẳng những quá khứ thuộc về tôi, hiện tại cũng thuộc về tôi, tương lai của anh ấy vẫn thuộc về tôi.

Còn cô ấy à, tìm một nơi hẻo lánh mà mơ mộng đi, cũng đừng suy nghĩ chuyện phức tạp như vậy, tránh cho việc suy nghĩ quá nhiều đến nỗi cháy cả não của mình." Tô Dương Dương cười híp mắt nói.
Nhớ đến cảnh tượng Vân Nhi nằm dưới cầu thang chảy đầy máu, trong lòng của cô liền thấy tức giận.
Đầu óc của Mạc Nhậm Mộ bị úng nước rồi mới có thể nhớ mãi không quên người phụ nữ như vậy.
Người phụ nữ này rõ ràng bị mấy bộ phim truyền hình tẩy não rồi, sao có thể não tàn với lại mơ tưởng như vậy.
Ninh Duy bị làm cho tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Trong lúc mà Tô Dương Dương cho rằng cô ta sẽ bị tức đến nỗi ngất xỉu, Ninh Duy lại lộ ra một tia sáng ngây thơ mà quỷ quyệt.
Ninh Duy nói: "Biết tại sao tôi gọi cô đến đây không?"
"Muốn vui vẻ một lần cuối cùng trước khi bị xử phạt, thuận tiện khoe khoang trí thông minh bình thường của cô một chút, dùng cái này để thỏa mãn lòng tự tôn đáng thương của cô?"
"Cô quên đi những lời lúc nãy tôi đã nói rồi à?"
Tô Dương Dương liếc mắt: "Ý của cô là tôi cần thiết phải nhớ những lời nói điên loạn của một người bị bệnh tâm thần à? Nếu như gặp một con chó hoang sủa tôi điên cuồng ở trên đường, tôi còn phải nhớ là nó đã sủa mấy tiếng, tần suất âm thanh của mỗi tiếng sủa nữa à? Cô Ninh à, thế giới này lớn như vậy, tất cả mọi người đều rất bận rộn, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có kêu tôi chạy một vòng trái đất mà cung phản xạ của cô vẫn còn chưa chạy hết."
**
Cửa phòng quan sát bị người mở ra.
Hàn Khải Uy và Thẩm Diệu Quân một trước một sau bước vào phòng, lúc Trình Nguyệt Như nhìn thấy hai người bọn họ thì run lên một cái.
Hàn Khải Uy trừng mắt nhìn Trình Nguyệt Như một chút, ngồi vào vị trí mà Trương Dương nhường cho, nhìn màn hình.
Thẩm Diệu Quân có chút hăng hái nghe Tô Dương Dương châm chọc Ninh Duy, nhịn không được mà cười ha hả: "Chủ tịch Hàn, bác sĩ Tô nhà cậu thú vị thật đó."
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt của Tô Dương Dương cách một cái màn hình, không thèm để ý đến Thẩm Diệu Quân..


Bình Luận (0)
Comment