Cô Vợ Dễ Thương

Chương 191



"Em cũng đã từng thất vọng như thế này giống như đàn chị, cứ lấy chuyện của Vi Thái Giai mà nói, nếu như xảy ra ở trên người của các bác sĩ khác thì đã phải nhận xử phạt càng nặng hơn, viện trưởng là xem ở anh và chủ nhiệm cho nên chỉ mới khấu trừ thành tích tiền thưởng của em.

Công chúng yêu cầu chúng em phải phục vụ công chúng giống như thiên sứ, nhưng lại tự chặt mất đôi cánh ở trên lưng của bọn em, em đã từng nhìn thấy có rất nhiều bác sĩ nam bị bệnh nhân làm cho tức giận đến khóc, đắp chăn mền khóc cả một đêm, ngày hôm sau lại đi làm với khí thế bừng bừng, em nhìn thấy mà cũng rất đau lòng."
"Trước kia em đã từng nói, chủ nhiệm của em còn ở bệnh viện thì em sẽ không rời khỏi bệnh việc, hiện giờ chủ nhiệm đã về hưu rồi, em thì sao đây?"
Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Hàn Khải Uy: "Ý của anh là?"
"Em có thể tự mình mở bệnh viện tư nhân, tôi sẽ giúp em tìm chuyên gia, kiếm tiền cũng không mệt mỏi giống như bác sĩ."
Tô Dương Dương xoay đầu suy nghĩ một lát: "Trước kia em đã suy nghĩ rất nhiều lần mình sẽ rời bỏ cương vị bác sĩ này, nhưng mà lúc anh nhắc đến thì em lại không nỡ."
"Em có thể từ từ suy nghĩ, đừng hấp tấp đưa ra lựa chọn."
"Ừm." Tô Dương Dương gật gật đầu: "Thổ hào, tối nay em muốn đi thăm đàn chị."
"Dẫn theo pháp y Trình đi à?"

Tô Dương Dương kinh ngạc: "Sao anh biết vậy?"
"Không cần nghĩ cũng biết được, dáng vẻ tùy hứng phách lối của Trình Nguyệt Như kia chính là thứ mà hiện tại các em muốn nhìn thấy nhất."
Tô Dương Dương nghe vậy thì cười ha hả: "Thổ hào, pháp y Trình có tiền có vốn liếng, vài phút có thể diệt được một đống cặn bã, cho dù là biết cách cô ấy cả cái Thái Bình Dương, ai cũng sẽ nhịn không được mà gần gũi với cô ấy một chút."
**
Tô Dương Dương bận rộn cả một ngày, sau khi tan làm thì lái xe đi đến trung tâm thương mại đã hẹn với đàn chị và Trình Nguyệt Như.
Trong trung tâm thương mại có một quán ăn chay rất không tệ, lúc mà cô đến thì Trình Nguyệt Như và đàn chị đã đến đó rồi.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau cũng rất vui vẻ.
Trình Nguyệt Như chờ cho Tô Dương Dương ngồi xuống rồi mới nói: "Bác sĩ Tô, có người nào hẹn như cô hả, cô ra mặt hẹn chúng tôi, kết quả cô lại là người trễ nhất, cô không sợ tôi và và đàn chị cảm thấy gượng gạo hả?"
"Ai có thể giượng gạo chứ pháp y Trình là không thể gượng gạo được có được chưa?" Tô Dương Dương nói: "Hai người đã gọi món chưa?"
"Còn vẫn chưa, chờ cô đến đấy."
Tô Dương Dương đưa thực đơn ở trước mặt của đàn chị: "Chị Hàn, chị chọn đi, hôm nay chúng em đến đây để ăn chơi, vui đùa cùng với chị."
"Trên đường đến đây, đàn chị quả thật buồn muốn chết đi được, sau khi gặp pháp y Trình thì cũng không nghĩ như vậy nữa, pháp y Trình quá dốc lòng rồi."
"Hai nhân loại môi cá nhám hai người phải chắp tay quỳ lạy tôi đi." Trình Nguyệt Như cười: "Cả ngày hôm nay tôi đấu trí với một đám bị bệnh tâm thần, cái gì buồn phiền cũng không còn nữa, ngày nào mà không đấu đá thì còn cảm thấy cuộc sống giống như thiếu một cái gì đó, đặc biệt không được tự nhiên."
Cảm xúc của đàn chị Hàn cũng bị Trình Nguyệt Như và Tô Dương Dương lây nhiễm, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nếu như sớm quen biết với pháp y Trình một chút thì tôi có thể sẽ không từ chức rồi."
Tô Dương Dương nói: "Cô của chị gấp đến nỗi sắp khóc luôn rồi, chị Hàn, trước khi từ chức mà chị không nói với cô ấy một tiếng, cô ấy lập tức có thể khóc thành một đóa hoa loa kèn."
Chị Hàn lắc đầu: "Không được, chị đã không thích cái nghề kia rồi."
"Chị dự định làm cái gì vậy?"
"Bây giờ còn chưa dự định nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một đoạn thời gian, chờ đến lúc chị thật sự quên chuyện kia rồi lại nói."
"Lấy thái độ tôn trọng nghề nghiệp của chị, làm cái gì cũng sẽ rất xuất sắc, chỉ là đáng tiếc thành tựu khi trước của chị thôi."
"Cũng không có gì để tiếc cả." Đàn chị Hàn uống nước, nói: "Chị nghe nói em với Cô Chu có phải rất mệt mỏi không?"
"Mệt muốn gục ngã, Cô Chu quá nghiêm khắc, còn ăn nói có ý, mỗi ngày mệt mỏi gần chết, còn không thể đùa giỡn một chút, thật sự là nhịn muốn xỉu luôn."
"Nếu như em muốn tiếp tục làm việc ở cái nghề này thì đi theo Cô Chu quả thật không sai, kỹ thuật và y đức của bà ấy rất vững vàng, có thể giúp cho em đi ít đường vòng hơn."

"Em hiểu rồi." Tô Dương Dương trả lời: "Em còn có chút yêu mến đối với con đường này, em muốn tiếp tục rồi lại nhìn thử xem, sau này thật sự không còn tình cảm thì sẽ đổi nghề."
"Em có thể tiếp tục kiên trì." Đàn chị Hàn cười nói: "Cám ơn em đã cho chị quen biết với một người ưu tú giống như pháp y Trình đây."
Trình Nguyệt Như nói: "Ai nha, bị khen ngợi quá mức không kịp chuẩn bị luôn, tôi ưu tú là bởi vì đã lớn lên trong một gia đình cứng rắn, không dám đối nghịch cùng với ai, nên tôi mới dám đi ngang.

Tôi đánh giá rất cao nỗ lực đối với nghề nghiệp của bác sĩ như mọi người, tôi hoàn toàn làm không được, nếu như tôi gặp một gia đình khốn nạn thì sau khi tan làm tôi chắc chắn phải kiếm cái bao tải đánh hắn ta một trận, các người có thể co có thể duỗi."
"Trình nữ hiệp, cô lưu manh quá đi."
"Có Hàn Khải Uy ở sau lưng của cô, cô cũng có thể làm như vậy."
"Tôi sợ lắm, không dám đâu." Tô Dương Dương trả lời cực kỳ nhanh.
Trình Nguyệt Như tặng cô một cái liếc mắt.
Ba người bọn họ cười hihi haha nói chuyện với nhau một trận, không biết là Trình Nguyệt Như quá biết nói chuyện phiếm hay là bởi vì tính cách của bọn họ tương tự nhau, cho nên cũng không hề buồn chán.
Ban đầu đàn chị Hàn có chút thương cảm, cho đến lúc cuối cùng thì toàn bộ cũng đã có thể buông lỏng.
Cái này khiến cho Tô Dương Dương cảm thấy thả lỏng.
Đàn chị Hàn có thể để đến gần với vị trí chuyên gia trên lĩnh vực bác sĩ, tương tự như vậy cũng có thể làm ra thành tích mới ở một lĩnh vực khác.
Sau khi chia tay với đàn chị Hàn, Tô Dương Dương nói: "Pháp y Trình, cô thật là lợi hại nha, tiểu sinh đây thật là bội phục."
"Tôi vừa xuất mã thì nhân loại môi cá nhám như các người cũng chỉ có thể cúng bái quỳ lạy thôi."
"Bộ dạng như thế này của cô ra đường mà còn không bị đánh, thật sự không dễ dàng mà."
"Người muốn đánh tôi rất nhiều, nhưng mà bọn họ đánh không lại tôi, cũng không gánh vác nổi hậu quả đánh tôi." Trình Nguyệt Như không hề lo lắng mà nhún nhún vai.
Đối với chuyện này thì Tô Dương Dương cũng chỉ có thể dựng thẳng ngón tay cái, sau đó hỏi: "Chuyện của Ninh Duy đã thẩm tra ra chưa?"
"Đã thẩm tra ra rồi."
"Cô ta phạm tội gì vậy?"
"Tội danh cụ thể thì không nói đến, tổng kết lại một câu, cuộc đời của Ninh Duy chính là một bi kịch.


Nếu như cô ta cứ nổi điên thì cô ta sẽ không vùng vẫy, không tự trách, nhưng mà có lúc cô ta tỉnh táo, con đường về sau của cô ta còn rất dài."
Tô Dương Dương mím môi một cái: "Có biện pháp gì để làm dịu triệu chứng của cô ta hay không?"
"Cô là bác sĩ mà cô hỏi tôi à?" Trình Nguyệt Như dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Tô Dương Dương.
"Tôi cũng không phải là bác sĩ của khoa tâm thần và khoa tâm lý, tôi cũng bó tay thôi."
"Cái này thì phải xem người đàn ông của cô thôi, quyết định của bọn người Ninh Cảnh Phong và Mạc Nhậm Mộ."
Tô Dương Dương trầm mặc: "Tôi cũng có chút hối hận vì ngày đó đã nói chuyện với cô ta."
"Cô đừng có quên thiếu chút nữa là cô ta đã nổ chết cô rồi."
"Tôi chỉ là ngẫu nhiên thổn thức một chút mà thôi."
"Đợi đến lúc cô ta nổ chết cô rồi, lúc mà tôi đi viếng mồ mả của cô, tôi cũng sẽ thổn thức cho cô một chút." Trình Nguyệt Như nhíu mày.
"Có thể đừng rủa tôi chết hay không hả?"
"Không có rủa cô.

Tôi đã gặp qua không ít những người phụ nữ phạm tội còn thảm hơn là Ninh Duy, phía sau mỗi một người đều có một câu chuyện đau đớn, tội nhân nữ được tuyên án với mức án nhẹ hơn vào lúc tuyên án, lại cộng thêm ba người đàn ông kia nữa, cuộc sống của cô ta sẽ không khổ sở đâu.

Ngược lại là cô đó, Hàn Khải Uy đã giúp Ninh Cảnh Phong vận động nhiều mối quan hệ như vậy, cô suy nghĩ cái gì? Chồng như vậy mà cô còn giữ lại ăn tết luôn hả? Không đá anh ta đi à?"
"Tại sao không thể giữ lại ăn tết chứ? Anh ấy rất tốt mà." Tô Dương Dương nghịch ngợm nháy nháy mắt.
"Cứ coi như là tôi chưa nói gì đi, nếu như Chủ tịch Thẩm nhà tôi mà cũng làm như vậy, tôi sẽ tìm một anh đẹp trai để đi dạo, đi dạo.".


Bình Luận (0)
Comment