Cô Vợ Dễ Thương

Chương 193



"Tôi không phủ nhận là mình quả thực đã từng nghĩ như vậy.

Cái chết của anh cả vào chị dâu là bước ngoặt lớn trong cuộc sống của tôi, bây giờ tôi tuân thủ trách nhiệm nghiêm ngặt bao nhiêu thì trước kia tôi tùy hứng bấy nhiêu, tôi chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tôi sẽ phải gánh vác trách nhiệm với nhà họ Hàn, tôi cho là tôi có thể mãi mãi tự do thoải mái làm những chuyện mình thích.

Tính cách của anh cả trầm ổn, nghiêm cẩn, có lực uy hiếp, anh ấy tiếp nhận tập đoàn Hàn thị và quản lý gia nghiệp là chuyện không còn gì tốt hơn nữa để tôi và Vân Nhi có thể sống với cuộc sống và tính cách mà chúng tôi yêu thích.

Tính tình của chị dâu không khác anh cả nhiều lắm, hôn nhân của bọn họ là kiểu liên hôn thương nghiệp cũng đem lại lợi ích cho ai gia đình nhưng bọn họ vẫn có thể tôn trọng và hỗ trợ lẫn nhau khiến cho hai nhà Hàn Diệp cũng bởi vậy càng trở nên gắn kết chặt chẽ.

Cái chết của bọn họ chẳng những thay đổi tôi mà còn thay đổi cả sự phát triển của hai gia tộc."
"Có phải chuyện đó có ý nghĩa là những người kia muốn nhắm vào cả hai nhà Hàn Diệp hay không? Bọn họ không muốn hai gia tộc này liên thủ lại với nhau."
"Đây cũng là một phương diện."

"Giả thiết lúc ấy em không xuất hiện thì người phía sau màn có thể xóa sạch hết dữ liệu trong camera hành trình hay không? Bọn họ lưu lại hình ảnh của em là vì muốn đánh lạc hướng anh trong một thời gian để bọn họ có thể xóa sạch dấu vết gây án."
"Những chuyện em nói này cũng có thể xảy ra, quả thực là bọn tôi đã bị hình ảnh của em dắt đi không ít tinh lực.

Thẳng thắn mà nói là sau khi tập đoàn Hàn thị quay trở về quỹ đạo một lần nữa, tôi cho người đi điều tra về em khi đó mới biết điều đó, quan hệ xã hội và quan hệ công việc của em cũng rất đơn giản, ngoại trừ trường học, bệnh viện, ở nhà thì em cũng rất ít đi tới những chỗ khác.

Tôi cho người quan sát em hai năm mới loại bỏ được hết nghi ngờ về em."
Tô Dương Dương sững sờ nhìn Hàn Khải Uy: "Em bị người khác theo dõi hai năm mà một chút cũng không hề phát hiện ra."
Hàn Khải Uy vỗ vỗ đầu của cô: "Sự chú ý của em có chút lệch lạc."
"Anh quyết định cưới em là bởi vì Tiểu Bảo nguyện ý thân cận với em sao?"
"Có một phần là như vậy."
"Vậy phần còn lại là cái gì?"
"Tôi phát hiện ra tôi thích em."
Tô Dương Dương liếc mắt ngắm anh: "Em không tin."
"Hai năm liên tục gần như mỗi ngày đều nhìn ảnh chụp của một người, sau đó khi nhìn thấy người thật mới phát hiện ra người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn, chẳng lẽ không nên lấy về nhà sao?"
Tô Dương Dương: "Em vậy mà không phản bác được."
"Chuyện này là pháp y Trình nói với em đúng không?"
"Làm sao anh biết?" Tô Dương Dương hỏi xong liền hối hận, câu nói này của cô đã gián tiếp bán đứng Trình Nguyệt Như.
"Em ngoại trừ lúc làm việc thì khôn khéo ra thì trên những phương diện còn lại khác đều phải xem xét lại.

Xem ra Trình Nguyệt Như thật sự rất thích em nên mới có thể nhắc nhở em những chuyện này."
"Cô ấy đối với em rất tốt."
"Em có một vài phương diện rất giống với cô ấy nên cô ấy thích em cũng là rất bình thường, như thế này em cũng có thể gián tiếp được hai nhà Thẩm Trình bảo vệ."
Tô Dương Dương gật đầu, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Thổ hào, chuyện của anh cả và chị dâu thật sự không có manh mối gì sao? Có thể nào chuyện của bọn họ chỉ là ngoài ý muốn hay không?"

"Chuyên gia đã khảo sát qua hiện trường rồi, ở hiện trường có vết tích của xe hạng nặng đồng thời xe của anh cả chị dâu cũng có dấu vết đã bẻ lái trong tình huống khẩn cấp."
Tô Dương Dương hơi nhíu mày lại: "Anh có thể đem tình huống ở hiện trường nói cho em một chút hay không? Càng kỹ càng càng tốt."
"Chuyện xảy ra vào khoảng hơn chín giờ sáng, lúc hơn bảy giờ chị dâu không cẩn thận bị ngã một phát nên vỡ ối, thời gian để bác sĩ của nhà tới dài gấp đôi so với đi tới bệnh viện gần nhất nên anh cả liền quyết định tự mình lái xe đưa chị dâu tới bệnh viện, một tiếng sau chúng tôi nhận được điện thoại của chuyên gia tốt nhất hỏi bao giờ anh cả và chị dâu mới đến bệnh viện, khi đó mới biết được có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện."
Tô Dương Dương gật đầu, hỏi: "Bệnh viện mà anh cả và chị dâu định tới là bệnh viện nào?"
"Bệnh viện sản nhi Lệ Thủy Loan."
"Rất không có khả năng." Tô Dương Dương lẩm bẩm nói.
"Cái gì không có khả năng?" Hàn Khải Uy khó hiểu nói.
"Khoảng hơn năm năm gần sáu năm trước em còn đang học nghiên cứu sinh nên đang đi thực tập cùng với thầy hướng dẫn ở Bệnh viện Đông y của Đại học Nam Phong, phần lớn thời gian là chạy qua chạy lại giữa hai nơi trường học và bệnh viện này.

Chỉ đi lại từ bệnh viện và khu ký túc xá của em thì em không thể nào mà đi qua Bệnh viện sản nhi Lệ Thủy Loan Lệ được.

Khi đó anh cả chị dâu ở chỗ nào?"
"Ở biệt thự bây giờ chúng ta đang ở." Giọng nói của Hàn Khải Uy đã có mấy phần khàn khàn cùng căng cứng.
Tô Dương Dương nghĩ nghĩ lại nói ra: "Đường đi cũng không trùng hợp.

Nếu lúc ấy em gặp được một vụ tai nạn rất khốc liệt đồng thời còn đỡ đẻ được đứa bé vậy thì chắc chắn em sẽ có ấn tượng rất sâu sắc nhưng em chỉ nhớ là em đã đỡ đẻ cho một người phụ nữ sắp chết sinh ra được một đứa bé."
"Em chắc chắn chứ?"
"Thổ hào, rất có thể chỗ em gặp được kia không phải là hiện trường đầu tiên, lúc ấy quả thực em có nhìn thấy anh cả và chị dâu nhưng chiếc xe cũng không bị hư hại nghiêm trọng lắm, lúc ấy anh cả đang gục trên tay lái còn chị dâu dưới sự giúp đỡ của em đã đẻ xong sau đó còn không muốn em báo cảnh sát mà chỉ bảo em đem đứa trẻ tới trung tâm cứu trợ." Tô Dương Dương cố gắng nghĩ lại: "Ánh mắt của cô ấy rất tỉnh táo không hề có chút hoảng sợ nào, sau khi em ôm đứa trẻ ra khỏi xe còn quay đầu lại nhìn tình hình trong xe một chút phát hiện ra chị dâu đang bất động dựa vào anh cả, trước kia em chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy nên không biết phải làm thế nào, sau khi đưa đứa trẻ tới trung tâm cứu trợ thì vẫn báo cảnh sát."
"Chuyện em báo cảnh sát tôi cũng đã được nghe qua nhưng lúc cảnh sát đi tới đó lại không tìm thấy xe và người."
"Đúng vậy, sau đó cảnh sát còn tìm tôi nói chuyện mà, mọi người nhận được tin tức như thế nào?"
"Chúng tôi được cảnh sát giao thông gọi điện báo tin, thời gian so với lúc em báo cảnh sát chênh lệch không nhiều."
"Vị trí ở đâu?"
"Đoạn đường phía đông Lệ Thủy Loan."

Tô Dương Dương mím môi một cái: "Em tách khỏi bọn họ ở đường Minh Dương cách thời gian em báo cảnh sát khoảng hai mươi phút, trong hai mươi phút đó bọn họ có thể đưa người về đường phía đông Lệ Thủy Loan ư? Hơn nữa thời gian đó vừa hết giờ cao điểm mà đoạn đường đó cũng không hề vắng vẻ, có thể làm được nhiều chuyện như vậy sao?"
Hàn Khải Uy im lặng không nói, một lúc sau mới nói ra: "Có một chỗ sai."
"Chỗ nào?"
"Em nói lúc em nhìn thấy anh cả thì anh cả vẫn luôn gục trên tay lái."
"Ừm.

Lúc ấy em còn nhìn đi nhìn lại mấy lần liền, trên ngực và trên mặt anh ấy có máu, không hề hô hấp."
"Người đó không phải là anh cả." Hàn Khải Uy lạnh lùng nói.
Tô Dương Dương bị giọng nói lạnh như băng của Hàn Khải Uy khiến cho giật nảy mình: "Sao anh xác định được?"
"Cơ thể anh cả trong lần tại tai nạn xe đó bị hủy rất nghiêm trọng."
"Vậy người mà chị dâu dựa vào là ai? Chị ấy cố ý làm như vậy hay là chị ấy..." Tô Dương Dương nghĩ đến một khả năng khác không khỏi lông tóc dựng đứng hết lên.
"Tiểu Bảo là con trai của anh cả và chị dâu điểm ấy không sai, sau khi nhận nó ôm về đến nhà tôi đã đi làm xét nghiệm DNA so sánh rồi."
"Nhưng vụ án này vẫn không có tiến triển."
Tay Hàn Khải Uy vô thức gõ lên trên đầu gối.
Tô Dương Dương biết đây là động tác quen thuộc lúc anh đang suy nghĩ nên ngoan ngoãn mặc cho anh ôm, cô không nói gì đầu óc cũng đang nhanh chóng vận chuyển lại.
Qua thật lâu, Hàn Khải Uy mới nói ra: "Giả thiết trí nhớ của em không sai thì bây giờ vụ án có ba điểm đáng ngờ.

Một là bọn họ lựa chọn đưa chị dâu chuyển qua đường Minh Dương là trùng hợp hay là đang chờ em; hai là người đàn ông bên cạnh chị dâu là ai, hơn nữa vì sao chị dâu lại nói với em lời nói kia, có phải bởi vì những người đó còn ở gần đó quan sát nên sợ mang đến nguy hiểm cho em hay không; ba là trong camera hành trình không hề ghi lại được người đàn ông kia, cũng không có đoạn chị dâu nói chuyện cùng với em.".


Bình Luận (0)
Comment