Cô Vợ Dễ Thương

Chương 195



Như Tô Dương Dương dự đoán, lúc cô giúp y tá đưa bệnh nhân về phòng bệnh, vợ chồng Dụ Vô Phong liền theo mắng phía sau họ.
“Những lang băm như các người, tùy tiện liền ra tay với con trai tôi, các người biết con trai tôi là ai sao? Các người lại dám tùy tiện động vào nó?! Các người đợi đó, lần này không kiện chết các người, để các người đều mất bát cơm, tôi liền đổi họ!”
Tô Dương Dương và y tá đều không để ý đến ông ta, để ông ta ở sau lưng mắng nhiếc.
Tô Dương Dương mở thiết bị trong phòng bệnh, kịp thời quan sát tình huống của bệnh nhân.
Dụ Vô Phong lại lạnh lùng nhìn, không dám đụng vào con trai gầy yếu tái nhợt trên giường bệnh.
Tô Dương Dương nhìn dáng vẻ của Dụ Vô Phong, nói: “Mời điền tờ thông tin của bệnh nhân.”
“Không điền!”
“Thưa ông, ông định làm thế nào? Là muốn đi xem video con trai ông tính mạng nguy kịch đẩy từ trên xe cấp cứu xuống liền mất mạng, hay là đi tới truyền thông thông báo chúng tôi không cho ông ký ‘giấy đồng ý phẫu thuật’ mà đã tiến hành phẫu thuật trước? Nếu ông vẫn chưa quyết định, thì nộp tiền phí cấp cứu ba triệu trước.

Quay đầu rồi nói tiếp!”
“Con trai tôi bị thương nặng thành như vậy, các người chỉ tốn chút tiền này cứu nó?!” Dụ Vô Phong tìm thấy chỗ đột phá mới.
“Lần tới chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của ông mà đổi sang loại đắt hơn.”
“Cô...”
Tô Dương Dương nhìn Dụ Vô Phong: “Thưa ông, trong lòng ông tức giận hoặc là bị vết thương của con ông làm ảnh hưởng tới tâm trạng, tôi có thể hiểu.

Nhưng xin đừng gia tăng mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân nữa.


Nếu ông cho rằng chúng tôi hôm nay không làm được yêu cầu của ông, lần sau lúc ông gặp phải bệnh tình nguy kịch, chúng tôi nhất định khoanh tay đứng nhìn, đợi tới lúc là người thân của ông ký xong mới chữa trị cho ông, ông cảm thấy như vậy được sao?”
“Cô đang uy hiếp tôi? Cô biết tôi làm gì không?”
“Tôi không uy hiếp ông.

Trên thực tế, chúng tôi có không ít đồng nghiệp vì bệnh nhân và người nhà dây dưa vô lý, cuối cũng học được bảo vệ chính mình, mỗi bước đều dựa theo quá trình chính quy.

Kết quả, bệnh nhân đã bỏ lỡ thời kỳ chữa trị tốt nhất, chết hoặc xuất hiện tổn thương không thể vãn hồi.

Nếu xuất hiện tình huống như vậy, bác sĩ chúng tôi sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, vì họ không vi phạm bất kỳ lỗi lầm trong quá trình và mang tính nguyên tắc nào.

Cái chết của bệnh nhân chỉ do người nhà của họ gây ra, người nhà làm loạn cũng không có kết quả gì.

Anh hi vọng tất cả bác sĩ chúng tôi đều học được bảo vệ chính mình, không bảo vệ bệnh nhân sao? Hay là anh cho rằng chúng tôi không cứu con trai anh sẽ tốt hơn?”
Dụ Vô Phong bị chọc tức đến mặt đỏ bừng, lại không nặn ra được câu nào.
Bà Dụ không nhìn nổi nữa, nói: “Bác sĩ, chồng tôi cũng là gấp gáp, không có ý khác.

Tôi bây giờ đi nộp tiền, làm thủ tục, bác sĩ đừng để trong lòng.”
Tô Dương Dương nhìn bà ta gật gật đầu, quay về phòng làm việc sắp xếp tình huống vừa phẫu thuật và viết bệnh án.
Sau khi cô sắp xếp xong, Chu Ngọc Cầm đi vào.
Tô Dương Dương kiểm tra bệnh án và báo cáo lần nữa, nói: “Cô Chu, tôi gửi hồ sơ cho cô, cô xem có chỗ nào cần sửa không, thì bảo tôi sửa.”
“Gửi lại đây đi.”
Tô Dương Dương lập tức gửi hồ sơ sang.
Chu Ngọc nhận hồ sơ, cẩn thận xem, nói: “Cô là học trò của Hoàng Duy?”
“Dạ.”
“Khó trách.

Nhược điểm cũng giống hệt anh ta, đặt đó trước đi, đi xem thử bệnh nhân vừa nãy.

Cô gần đây liền đặc biệt phụ trách anh ta, cho tới khi anh ta xuất viện.”
“Anh ta đã được chuyển giao cho khoa xương rồi.

Tôi phụ trách không thích hợp đi.”

“Có gì không thích hợp? Kêu cô đi thì cô đi đi.”
“Được, cô Chu.” Tô Dương Dương lập tức đáp, ra khỏi phòng làm việc.
Chu Ngọc Cầm nhìn phong cách trật tự rõ ràng, không chút dài dòng, mắt lóe lên tán thưởng.
***
Tô Dương Dương còn chưa tới phòng bệnh khoa xương thì đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Mấy y tá của khoa xương mặt muốn khóc mà không ra nước mắt, không biết nên làm sao mới tốt.
Tô Dương Dương đi nhanh tới, kéo một y tá: “Tình hình gì đây?”
“Bác sĩ Dương, bệnh nhân này thật sự quá phiền phức, vừa giải quyết xong ba anh ta, bây giờ anh ta tỉnh lại lai dùng trò quỷ.”
“Tôi vào xem xem.”
“Bác sĩ Tô, cô cẩn thận chút.”
Tô Dương Dương gật đầu, đi vào phòng bệnh.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Tô Dương Dương nhíu mày.
Mấy y tá trẻ bị người trên giường bệnh chỉ huy xoay vòng vòng, giống như mấy cô nha hoàn.
Tô Dương Dương dùng sức gõ cửa phòng bệnh: “Xem bệnh viện thành trung tâm dịch vụ giúp việc nhà sao? Các người ra ngoài trước.”
Động tác nhặt đồ rơi vương vãi trên đất của mấy y tá khựng lại, ùn ùn đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
“Tôi cho các cô đi rồi sao? Cút về!”
Tô Dương Dương đóng cửa phòng bệnh, liếc nhìn tên và tuổi trên giường bệnh.
Dụ Phong Dật, 21 tuổi.
Tên và diện mạo đều không tệ, người lại chó ghen mèo ghét.
“Chị này, bổn thiếu gia không nhìn trúng cô, mau cút.

Thuận tiện gọi mấy em gái đó quay lại.”
“Em trai nhỏ à, cậu cũng gãy hai cái xương sườn, què một chân, hủy dung, còn không cản được cậu chọc gái?” Hai tay Tô Dương Dương vòng ngực, sắc mặt đạm mạc nhìn Dụ Phong Dật.
“Cô kêu ai là em trai nhỏ?!” Dụ Phong Dật muốn nhảy dậy mắng bà già thiếu đòn này.
“Cậu kêu tôi chị rồi, tôi đương nhiên phải gọi cậu em trai nhỏ.” Tô Dương Dương nói rồi liền kéo cổ áo đồ bệnh nhân của Dụ Phong Dật sang.
Dụ Phong Dật không thể nhúc nhích, chỉ có thể để Tô Dương Dương nhấc cổ áo cậu ta.
Động tác của Tô Dương Dương đụng tới vết thương trên xương sườn của cậu ta, đau đến mức miệng cậu ta méo xệch.
Cậu ta cũng không rõ, tại sao những nhân viên y tế khác đều hiền lành săn sóc, người phụ nữ này lại hung hãn như vậy.
“Cô muốn làm gì?” Dụ Phong Dật tức giận trừng mắt Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương vỗ vỗ mặt cậu ta, cười lạnh nói: “Tôi muốn làm gì? Chính là muốn để cậu hiểu rõ bây giờ cậu đang ở địa bàn của ai, cậu nên nghe lời ai.

Mười phút trước, các bác sĩ vừa khéo phân cậu làm bệnh nhân của tôi, tôi đến tâm tình với cậu.


Cậu muốn nói từ đâu, hử?”
“Tôi kháng nghị!” Dụ Phong Dật khẽ giãy giụa, lại sợ động tới miệng vết thương, vô cùng bị động.
“Kháng nghị vô hiệu!”
“F*k, cho cô chút mặt mũi, cô thật sự cho rằng cô có bản lĩnh rồi sao?”
“Cậu muốn thế nào? Nhảy lên đánh tôi một trận? Cậu nhóc, đừng phí sức, lúc cậu khỏe mạnh đánh tay đôi cũng chưa chắc thắng tôi đâu.

Với bộ dạng bây giờ của cậu, càng không thể nào.

Ngoan ngoãn dưỡng bệnh đi, đừng đem phiền phức tới cho công việc của tôi.”
“Nghĩ hay lắm! Xem tôi có chỉnh chết cô không.”
“Đừng mà, cậu mau chuyển viện đi.

Buổi chiều liền chuyển đi, hai chúng ta cùng đỡ tốn sức.”
“Hừ! Vốn tôi còn muốn chuyển viện, là cô ép tôi! Tôi không ghê tởm chết cô, tôi liền đổi họ!”
“Chuyển giới phải tới Thái, chỗ đó kỹ thuật rất tốt.”
“Cút!” Dụ Phong Dật tức giận muốn cắn chết Tô Dương Dương.
“Lần sau lại để tôi nhìn thấy cậu bắt nạt y tá, thì cậu chết chắc rồi!”
“Cô sẽ chết ở trước mặt tôi.”
“Vậy thử xem.” Tô Dương Dương nói xong còn cố ý hung hăng vỗ lên chân bó thạch cao của Dụ Phong Dật một chút.
Dụ Phong Dật kêu thảm một tiếng, đau đến mức sắc mặt cậu ta cũng tái đi.
“Tô Dương Dương, cô đợi đó, tuyệt đối đừng rơi vào tay tôi.”
“Cậu yên tâm, sẽ không có cơ hội này đâu!” Tô Dương Dương nói xong liền thản nhiên rời khỏi phòng bệnh.
Dụ Phong Dật cuộc đời này chưa từng bị người khác xem nhẹ như vậy, hận không thể bóp chết Tô Dương Dương.
Tô Dương Dương giống như biết suy nghĩ của cậu ta, lúc đi tới cửa, đột nghiên quay đầu lại, lộ ra nụ cười xán lạn chói mắt với Dụ Phong Dật.
Nụ cười đó xém chút khiến Dụ Phong Dật cắn nát răng, giây phút đó trong lòng cậu ta lóe lên suy nghĩ chân thật muốn tận tay giết chết người phụ nữ này khiến cậu ta cũng sợ hãi..


Bình Luận (0)
Comment