Cô Vợ Dễ Thương

Chương 203



Chu Ngọc Cầm nghiêm túc mà nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới một cái: “Cô tưởng cô gả cho một người đàn ông có tiền, cho nên không màng đến quy tắc, kỷ luật mà làm việc theo ý mình muốn sao? Hay là cô tưởng mình chỉ ở bệnh viện Thuỵ Tân một thời gian thôi, biểu hiện ở chỗ này không tốt thì cũng không ảnh hưởng đến việc đánh giá chức danh công việc và thăng chức trong tương lai của cô?”
“Em chưa hề nghĩ như vậy qua.”
“Vậy những việc làm hôm nay của cô là ý gì? Cô không những ảnh hưởng đến tiến độ công việc của cô, mà còn ảnh hưởng đến tiến độ của những đồng nghiệp khác nữa, đây là tác phong hành sự trước giờ của cô sao?”
“Chuyện hôm nay em rất xin lỗi, em không nên để chồng của em theo em đi thăm khám phòng bệnh.” Tô Dương Dương ăn năn mà nói.
Chuyện này cô quả thực đã làm không đúng.
“Chỉ có chuyện này thôi sao?” Sắc mặt của Chu Ngọc Cầm vẫn không có dễ coi hơn xíu nào.
Tô Dương Dương thành khẩn nói: “Những chỗ khác em tạm thời không phát giác ra được, xin cô chỉ ra cho.”
“Cô không thể xử lý tốt mối quan hệ với bệnh nhân, dẫn đến phiền phức và phong ba dư luận cho bệnh viện; Sóng gió chưa qua đi, cô lại đưa chồng của mình vào bệnh viện và để cậu ta ảnh hưởng đến đồng nghiệp khác.

Cô nghĩ cô làm có đúng không?”
“Cô cảm thấy em nên đổi một loại thái độ khác để đối đãi với bệnh nhân sao?” Tô Dương Dương không chắc chắn mà hỏi.
Thần sắc Chu Ngọc Cầm nhàn nhạt mà nhìn Tô Dương Dương: “Cô tự lĩnh ngộ đi.”
“Cô Chu, cô có ý kiến với công việc của em, em vô cùng muốn lắng nghe.


Nhưng cô nói một nửa, khiến người ta thấp thỏm cả nửa ngày, sau đó lại không nói nữa, như vậy không thích hợp lắm a.

Nếu như cô không nói rõ, lỡ như em lĩnh ngộ sai hướng thì làm sao đây? Đến lúc đó cô còn phải chỉ ra lần nữa.”
“Đây là thái độ khi cô đối diện với chỉ trích sao?” Chu Ngọc Cầm có chút bất mãn với câu hỏi ngược lại của Tô Dương Dương.
“Cô là tiền bối của em, em đương nhiên là hy vọng có thể nghe ý kiến của cô.”
“Bác sĩ Tô, cô khiến tôi rất thất vọng.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Dương Dương có chút buồn phiền, cô suy nghĩ đến thái độ của mình rồi thành khẩn nói: “Cô Chu, khiến cô khó chịu thì em rất xin lỗi, em có trách nhiệm nhất định.

Cô chịu chỉ ra thì em rất cảm kích cô.

Em đưa chồng của em đi thăm phòng bệnh, quả thực là em làm không đúng.

Về phương viện tiếp xúc với bệnh nhân, em rất thích phương thức và chừng mực của cô, còn có cảm giác khi cô nói chuyện với bệnh nhân, đều là những thứ mà em khao khát.

Có thể là tính cách của chúng ta không giống nhau, tạo thành sự khác biệt của chúng ta.

Em đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng em vẫn không muốn thay đổi lắm.”
“Được.” Chu Ngọc Cầm lạnh giọng nói, cầm lấy ly đi ra khỏi văn phòng.
Tô Dương Dương vỗ vào đầu mình, cảm thấy cô lại gây chuyện rồi.
Những lời vừa nãy cô nói quả thực là suy nghĩ chân thực của cô.
Thái độ làm việc cẩn thận kỹ lưỡng của Chu Ngọc Cầm, cô thực sự rất tán thưởng và kính phục.
Sự tiếp xúc của Chu Ngọc Cầm và bệnh nhân giống như là cô lễ tân ở khách sạn, lịch sự, chu đáo, nhưng không có tình người.
Còn cô với bệnh nhân, thì giống như là ông chủ sạp đồ ăn ngoài trời đối đãi với khác hàng, vô cùng náo nhiệt ồn ào.
Cô không cho rằng cách nói của Chu Ngọc Cầm là không đúng, nhưng cũng không cho rằng cách của mình là sai.
Người không cùng tính cách, thái độ và cách ứng đối với cùng một chuyện sẽ không giống nhau.
Nghĩ đến đây, Tô Dương Dương cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn Messenger cho chủ nhiệm.
Tô Dương Dương: “Sư phụ, em gây chuyện rồi, mau nghĩ cách cho em đi.”
Chủ nhiệm gần như là trả lời ngay lập tức: “Em lại gây rắc rối gì nữa rồi? Em đến bệnh viện nhà người ta mà cũng không thể bớt bớt chút à?”
Tô Dương Dương gửi một sticker với vẻ mặt tang thương.
Chỉ nhiệm: “Mau nói đi, tôi và bà xã tôi đang du dịch, đừng quấy rầy tôi!”

“Sao thầy và cô đi du lịch lâu thế?”
“Tôi còn phải báo cáo với em sao?”
“Không cần không cần, thầy và cô thích thế nào thì thế đó.” Tô Dương Dương nhanh chóng nói lại đoạn đối thoại với Chu Ngọc Cầm vừa nãy một lần nữa.
Nói xong, cô liền cầm túi xách đến một quán ăn ở gần bệnh viện ăn cơm.
Bưng đĩa ăn ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mở điện thoại ra, phát hiện chủ nhiệm gửi một đống tin nhắn thoại.
Cô có cảm giác, cô sắp bị mắng rồi.
Thế là, móc tai nghe từ trong túi ra, bắt đầu nghe.
“Tô Dương Dương, em tưởng tất cả mọi người đều giống như sư phụ của em là tôi sao? Đối nghịch với Chu Ngọc Cầm, em chán sống rồi sao?!”
“Bà ta nói gì thì em nghe cái đó đi.”
“Gỉa câm một lát sẽ chết sao? Phản bác lời của bà ta vào lúc đó, có phải thể hiện em thông minh lắm không? IQ cao lắm không? Sau này lúc bà ta chỉnh chết em, em đừng có kêu tôi đi cứu em!”
“Tôi khó lắm mới liên lạc được với bà ta, để cho bà ta giũa cái nết cho em.

Em thì hay rồi, càng giũa càng mãnh liệt a.

Bác sĩ Tô, em thật là khiến tôi khâm phục đó!”

Tô Dương Dương nghe xong lời của chủ nhiệm, trong lòng vậy mà lại dâng lên một cảm giác thoải mái quỷ dị.
Cô ăn vài miếng cơm, phát hiện cô có khả năng có khuynh hướng bị ngược rồi.
Cô vẫn thích ở cùng với người như chủ nhiệm hơn, cho dù chủ nhiệm hay mắng cô, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương nồng đậm mà ông dành cho cô.
Có gì bất mãn cứ trực tiếp gào ra, mắng hết ra ngoài không phải tốt hơn sao?
Phải nói một nửa để lại một nửa mới thể hiện mình cao thâm khó lường à?
Tô Dương Dương cảm thấy mình có chút suy nghĩ nhỏ nhen về Chu Ngọc Cầm rồi.
Mỗi một người có cách xử sự riêng, phong cách nói chuyện của Chu Ngọc Cầm không phải là loại cô thích, nhưng không thể phủ nhận sự ưu tú của Chu Ngọc Cầm ở những phương diện khác.
Tô Dương Dương đang suy nghĩ thì tin nhắn của chủ nhiệm lại gửi tới.
Chủ nhiệm: “Tô Dương Dương, lá gan em lớn quá rồi nhỉ? Dám không trả lời tin nhắn của tôi!”
Tô Dương Dương nuốt miếng cơm, hàm hồ không rõ chữ mà nói: “Sư phụ, em đang ăn cơm trưa.

Thầy nói xem, em nên ăn ở với cô Chu thế nào đây? Em cảm thấy em và bà ấy bát tự không hạp a.”
“Bát tự của em có hạp với ai qua à?”
“Em có tệ như vậy không chứ?” Tô Dương Dương bị nói đến mắc nghẹn.

“Bỏ đi, không đả kích em nữa.

Tiểu đồng chí Tô Dương Dương, em phải biết là không phải tất cả mọi người đều có thể chịu đựng sự mạo phạm của cấp dưới đối với mình.

Thầy có thể chịu đựng tính cách của em, em có thể chịu đựng tính cách ồn ào của Tiểu Yên, nhưng không có nghĩa là người khác cũng chịu được.

Người ta không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ của em, có cần thiết phải chịu đựng sự đối nghịch của em không?”
“Em hiểu đạo lý này, em thực ra nói rất khéo léo mà.”
“Khéo léo hay không thì là khác.

Giả sử như em muốn trong thời gian huấn luyện có nhận xét, điểm số tốt, thì em cứ nghe những gì mà Chu Ngọc Cầm nói, bất mãn cũng nhịn đi.”
“Bà ấy nói không đúng, em cũng không được chỉ ra sao?”
“Tiểu đồng chí Tô Dương Dương, sao em biết bà ta nói không đúng? Em có kinh nghiệm phong phú hơn bà ta, hay là kỹ thuật giỏi hơn bà ta, hay là sống đến từng tuổi của bà ta rồi? Mấy cái này em đều không so được với bà ta, em lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng bà ta nói không đúng vậy? Bà ta hơn em hàng chục tuổi, em biết cái gì là sai thì không lẽ bà ta không biết? IQ của em cao hơn bà ta, hay là EQ cao hơn?”
Tô Dương Dương im lặng.
Chủ nhiệm đợi một lúc mà không thấy Tô Dương Dương lên tiếng, liền gửi một tin nhắn khác qua: “Tiểu đồng chí, bài học quan trọng nhất cho em khi đi huấn luyện là học cách quý trọng những tiền bối có tính cách khác nhau và hòa hợp cùng mọi người.

Một người có thể rất giỏi về kỹ thuật, nhưng nếu không thể học cách hòa nhập với những người xung quanh, thì sẽ không tiến xa được.

Chu Ngọc Cầm có thể đi tới vị trí hiện tại, không phải là dựa vào bộ mặt lạnh như băng của bà ta.

Các nhân viên cấp cao của bệnh viện Thuỵ Tân nhà người ta cũng không hề ngu ngốc, sẽ không để một chuyên gia thậm chí còn không biết giao tiếp cơ bản trở nên nổi tiếng như vậy đâu, truyền ra ngoài sẽ tổn hại danh dự đó.”
“Sư phụ, em sai rồi.”
“Sai thì sửa, không có gì là không được.”
“Cảm ơn sư phụ.”.


Bình Luận (0)
Comment