Cô Vợ Dễ Thương

Chương 209



Hàn Khải Uy vò nát mảnh giấy và gọi cho Thẩm Diệu Quân: “Trông kỹ vợ của anh, đừng để cô ta nhảy nhót lung tung.”
Thẩm Diệu Quân lập tức hiểu ra gì đó: “Người đã xuất hiện rồi sao?”
“Ừm.

Bên anh có tin tức gì không?”
“Tất cả bình thường.

Vụ án của vợ tôi tiến hành cũng rất suôn sẻ, nhưng Ninh Duy nói quá ít.” Thẩm Diệu Quân dừng một chút rồi nói “Chuyện của Diệp Vĩ đã có tiến triển mới.”
“Nói.”
“Diệp Vĩ đã nhận được một cuộc gọi vào một ngày trước khi xảy ra chuyện, đối phương hẹn cô ta gặp mặt ở đường Minh Dương.”
“Người hẹn chị ta là ai?”
“Vẫn đang điều tra.

Giọng nói của người đó đã được lọc bằng phần mềm thay đổi giọng nói và phải cần được khôi phục lại bản gốc.

Nhưng thái độ của Diệp Vĩ đối với người đó rất khách sáo, lát nữa tôi gửi cho anh nghe thử, có lẽ anh có thể nghe ra được.”
“Được.”
“Bây giờ xem ra chúng ta đã nắm được không ít thông tin, nhưng thông tin không biết thì cũng càng ngày càng nhiều.

Hàn Khải Uy, tôi có một cảm giác, vụ tan nạn xe của anh cả và chị dâu của anh có liên quan đến một chuyện cũ trước đây của nhà vợ tôi.”

“Chuyện bà Trình năm đó sinh con bị xảy ra chuyện?” Hàn Khải Uy hỏi.
“Anh cũng biết chuyện này ư?”
“Vô tình nhớ ra.” Hàn Khải Uy ngừng lại một hồi rồi nói: “Tiếp theo đây phải nhờ anh giúp đỡ để ý đến động tĩnh trên đạo, thân phận của tôi không tiện quan tâm nhiều đến chuyện này.”
“Tôi tự có chừng mực.

Chuyện của bên nhà vợ anh cũng nên nghĩ cách xoá dấu vết đi, nếu như bị người có dã tâm biết sẽ lợi dụng đó.”
“Anh còn biết gì nữa không?”
Thẩm Diệu Quân thấp giọng cười vài tiếng: “Còn biết mối quan hệ thật sự giữa vợ tôi và bác sĩ nhà anh.

Nhưng mà anh yên tâm, tôi càng muốn duy trì trạng thái hiện tại hơn anh nữa.

Trạng thái hiện tại tốt cho hai cô ấy hơn.”
“Anh nói, pháp y Trình vẫn chưa biết sao?”
“Đúng.

Lúc cô ấy muốn hoá nghiệm, tôi đã cho người đánh tráo tóc của bác sĩ Tô rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Khải Uy xoay vô lăng, quay đầu xe lại, lái về hướng nhà của Tô Dương Dương.
Lưu Mộc Miên mở cửa, nhìn thấy Hàn Khải Uy thì sững sờ.
Bây giờ là giờ làm việc, Hàn Khải Uy đến đây có hơi lạ.
Lưu Mộc Miên mở cửa, để Hàn Khải Uy vào: “Khải Uy, có phải đánh rơi gì ở đây rồi không?”
“Ba có nhà không ạ?”
“Có.

Hôm nay ông ấy không đến công ty.”
“Con muốn nói chuyện với mẹ và ba.”
“Hả?” Lưu Mộc Miên có chút sững người, nhưng vẫn cười nói: “Con ngồi trước đi, mẹ lên lầu kêu ông ấy.”
“Cảm ơn mẹ.” Hàn Khải Uy ung dung ngồi ở trên ghế sofa phòng khách.
Trong lòng Lưu Mộc Miên có nghi vấn, lên lầu kêu Tô Thạch Diễn.
Tô Thạch Diễn đang xem bản vẽ thiết kế trong thư phòng, dùng thước làm việc khoanh tròn các khu vực có nghi vấn.
Thấy Lưu Mộc Miên đẩy cửa đi vào, hỏi: “Ở một mình chán rồi à?”
“Không phải.

Ông xã, Khải Uy đến rồi.”
“Hôm nay là thứ hai, sao nó lại đến rồi?”
“Em cũng không biết, nó nói muốn nói chuyện với chúng ta.

Lòng em bây giờ đang thấp tha thấp thỏm.

Anh nói xem nó muốn nói chuyện gì với chúng ta vậy? Có phải nó cảm thấy đứa con gái cưng ngốc nghếch của chúng ta quá phiền phức, nên nó không cần nữa không?” Lưu Mộc Miên nghi hoặc hỏi.

“Đừng đoán lung tung nữa.

Hàn Khải Uy không phải là loại đàn ông không có trách nhiệm đâu, con gái bảo bối của chúng ta làm việc cũng có chừng mực mà.” Tô Thạch Diễn ngừng lại một lát rồi nói: “Anh nghĩ Khải Uy một mình đến đây là vì chuyện đó.”
“Chuyện đó?” Lưu Mộc Miên kinh ngạc: “Sao nó có thể biết được chứ? Nó muốn nói gì với chúng ta? Không được, chúng ta không nói.”
“Em nghĩ Khải Uy dễ bị tống cổ đi như vậy sao?”
“Vậy chúng ta làm sao đây?”
“Em khoan hẵng lo lắng đã, chúng ta cứ xem thử Khải Uy muốn nói gì với chúng ta trước.”
“Nếu như chúng ta không có cách xử lý thống nhất thì lát nữa sao mà đối phó đây?”
Tô Thạch Diễn tháo mắt kính ra, dụi dụi mắt: “Anh có chừng mực.

Chúng ta xuống dưới đi, đừng để con rể đợi lâu.”
Lưu Mộc Miên trừng Tô Thạch Diễn một cái, sau đó theo ông xuống lầu.
Dưới lầu, Hàn Khải Uy nhân lúc rảnh rỗi đã rất tự nhiên mà đi pha một bình trà hoa, đặt trên bàn cà phê.
Nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân, liền đứng dậy khỏi ghế sofa: “Ba mẹ.”
Tô Thạch Diễn làm một động tác mời: “Khải Uy, ngồi đi.”
Ba người ngồi xuống, sau một hồi trầm mặc, Hàn Khải Uy biết anh có vai trò chủ đạo tuyệt đối trong cuộc trò chuyện này, có thể kiểm soát tiến độ và có được thông tin mà anh muốn.
Hàn Khải Uy rót trà cho Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên, chậm rãi nói: “Ba mẹ, lần này con mạo muội đến đây, là có một chuyện muốn xác minh với ba mẹ, hy vọng ba mẹ có thể thành thật nói cho con biết những thông tin mà ba mẹ cho rằng có thể nói với con.”
“Con nói đi.”
“Chắc hẳn hai người cũng đã biết thời gian trước Dương Dương bị công kích và tập kích rồi, con đã cho người điều tra, thông tin nhận được rất có hạn.

Ở trong nước, chỉ cần là thông tin và chuyện mà con muốn biết thì cơ bản là không có gì là không biết được.

Nhưng trước mắt có hai chuyện, con có tra thế nào cũng không tra được.

Một là sự kiện tai nạn xe của anh cả và chị dâu con, đến đây giờ vẫn không tra ra được kết quả; hai là nhóm người đã tập kích Dương Dương.”
“Nhóm người?” Lưu Mộc Miên không hiểu mà nhìn Hàn Khải Uy, nhịn không được mà lên tiếng.
“Đúng, là nhóm người.

Chuyện này nếu như điều tra kỹ thì có thể tra ra, nhưng chuyện có liên quan đến Dương Dương, con muốn nghe ý kiến của ba mẹ trước.

Con không muốn trước khi có được sự đồng ý của hai người mà tự ý điều tra chuyện của ba mẹ và Dương Dương.

Vì vậy, con đã đến.”
Ánh mắt Hàn Khải Uy bình tĩnh mà thâm sâu, anh cũng đã đủ thẳng thắn.
Lập trường của anh gần như không có vấn đề gì.
Trong lòng Tô Thạch Diễn hiểu ý mà Hàn Khải Uy nói.
Hôm nay anh đến là bởi vì tôn trọng bọn họ, trưng cầu ý kiến của bọn họ, để cho bọn họ biết trước.
Giả sử như bọn họ không đồng ý, anh vẫn có thể tra ra.
Chừng mực của Hàn Khải Uy rất vừa phải.
Anh qua đây trực tiếp hỏi bọn họ, chỉ cần bọn họ không ngốc thì sẽ nói ra.

Nếu như nói rồi, bọn họ lại không thể xác định thái độ của Hàn Khải Uy đối với chuyện này.
Tô Thạch Diễn thở dài một hơi trong lòng, con gái bảo bối của bọn họ có được người đàn ông như Hàn Khải Uy thật không biết là tốt hay không tốt nữa.
Lưu Mộc Miên nhìn Tô Thạch Diễn với ánh mắt như hỏi thăm.
Hầu hết chuyện trong nhà đều do bà làm chủ, nhưng chủ trong nhà từ trước đến giờ đều là Tô Thạch Diễn.
Bà quen nghe lời ông vào những việc lớn.
Tô Thạch Diễn suy nghĩ một chút, nói: “Hôm nay con đến chắc hẳn đã biết chuyện gì đó rồi.

Chuyện này ba và mẹ vợ con định sẽ đem chôn vào trong mộ, cả đời này ba mẹ cũng không định để cho Dương Dương biết.

Ba hy vọng sau khi biết rồi thì con có thể giữ bí mật, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.”
“Xuất phát điểm của con cũng giống như hai người.

Dương Dương là một người rất tốt và ngây thơ, con cũng mong rằng cô ấy có thể duy trì tính khí này đến hết đời.”
Tô Thạch Diễn gật đầu: “Trên đời này có nhiều người không thể duy trì sự ngây thơ vĩnh viễn, nhưng ba vẫn luôn cố gắng duy trì tính cách này cho nó.

Mấy năm nay ba và mẹ vợ con cũng luôn làm như vậy.”
“Con rất cảm kích ba mẹ đã làm những chuyện này cho Dương Dương mấy năm nay.”
Tô Thạch Diễn uống ly trà rồi nói: “Mẹ vợ con có thể chất âm hàn, không thể sinh con.

Hơn hai mươi năm trước, quan niệm kết hôn xong không sinh con không thịnh hành như bây giờ.

Bà ấy cảm thấy hổ thẹn với ba nên muốn chia tay với ba.

Ba không có đồng ý.

Có sinh được đứa con có huyết thống với ba hay không, đối với ba mà nói là không quan trọng lắm, chỉ cần có một người bạn đời ăn ở thoải mái với ba là được.

Còn về con cái, có là chuyện tốt, không có cũng không cưỡng cầu.

Nhưng mẹ vợ con không có từ bỏ, kiên trì trị liệu, điều hòa cơ thể, quá trình điều trị rất đau đớn.

Sau này ba thuyết phục bà ấy từ bỏ và tìm cách nhận một đứa con nuôi.”.


Bình Luận (0)
Comment