Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp

Chương 1

Tần Lục Nguyệt hoảng hốt, nhìn người đàn ông đang bịp chặt miệng mình.

Mặc dù hắn có gương mặt rất anh tuấn nhưng nỗi sợ hãi đến tột cùng của nó đối với người đàn ông này vẫn không thể nào xua tan. Bởi vì, đôi mắt của hắn lúc này thật sự quá mức dọa người rồi. Hai mắt hắn đầy những tia máu cùng sát khí, làm cho người ta sợ hãi. Tất cả những biểu hiện ấy đều chứng minh sự nguy hiểm đang hiện diện trên người đàn ông này.

"Ưm ưm ưʍ..."_Trong lúc Tần Lục Nguyệt đang cố gắng chống cự lại thì bên ngoài nhà vệ sinh (nhân vật của chúng ta đang ở trong nhà vệ sinh nữ) truyền đến những âm thanh ồn ào: *bịch bịch....* "Anh ta đang ở gần đây, mau chia nhau ra tìm". *bịch bịch bịch...*

Giây tiếp theo, Tần Lục Nguyệt bị đẩy vào vách ngăn một phòng vệ sinh. Nó chưa kịp phản ứng gì, đối phương đã lập tức khóa môi nó.


"Ê... a... um..."_Tần Lục Nguyệt vốn muốn hét lên thật to, nhưng âm thanh đến bên miệng, lại biến thành tiếng thở d0c mị hoặc.

Đồ khốn!

Mình chỉ tới đây rửa tay, tại sao lại bị tên khốn này cưỡng hôn?

Đây là nụ hôn đầu của mình đấy!

Tần Lục Nguyệt giơ tay toan đẩy đối phương ra, không ngờ đối phương đã nhanh hơn, khống chế lấy tay nó, áp lên vách ngăn và tiếp tục cưỡng hôn.

Lúc này, có người bước nhanh vào nhà vệ sinh. Cô ta đưa mắt nhìn thoáng qua hai người nào đó đang hôn nhau nồng nhiệt trong phòng vệ sinh sát ngay cửa ra vào, không nhịn được sự khinh miệt, "hừ" một tiếng. Ngó xung quanh, sau khi xác định các phòng khác không có người, cô ta mới xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân nhỏ dần, đoán người kia đã đi xa, người đàn ông liền buông Tần Lục Nguyệt ra, quay người bỏ đi mà không một chút lưu luyến.


"Đợi đã, anh thật quá đáng! Đây là nụ hôn đầu của tôi đấy!"_Tần Lục Nguyệt thật sự cảm thấy rất khó tin.

Mình đã trêu trọc ai cơ chứ? Tại sao chỉ đi rửa tay lại bị người ta cướp đi nụ hôn đầu?

Người đàn ông đó không hề nhìn Tần Lục Nguyệt, tùy tiện móc trong túi ra một sấp chi phiếu, viết một vài nét, rồi xé một tờ ném vào người nó.

Một nụ hôn, năm trăm nhân dân tệ, đây là cái giá rẻ mạc dành cho cô gái này.

Tần Lục Nguyệt trợn mắt nhìn tờ chi phiếu đang 'hạ cánh nơi đất', lập tức ngẩng đầu, đùng đùng nổi giận hỏi: "Anh có ý gì hả?"

Người đàn ông cúi đầu nhìn nó, dường như sự giận dữ trong đôi mắt chim ưng kia càng ngày càng tăng lên: "Cầm tiền, biến."

...

...

...

Tần Lục Nguyệt cảm thấy thế giới này bị xáo trộn hết cả rồi.


Người đàn ông này có bệnh sao?

Tùy tùy tiện tiện cướp đi nụ hôn đầu của người khác, xong rồi thì dùng tiền để đá đi?

Của hiếm đây!

Tần Lục Nguyệt nhặt tờ chi phiếu dưới đất lên, đứng trước mặt người đàn ông xé nát nó, trực tiếp quăng lên người hắn: "Trả lại cho anh đấy."

Người đàn ông đó l!ếm l!ếm môi, mắt nhíu lại, lập tức tỏa sát khí ra tứ phía: "Xem ra năm trăm tệ chưa đủ? Cô gái, đừng thử thách sự kiên nhẫn của bổn thiếu gia đây"

Tích tắc, sự hung ác từ trong bản chất của hắn hiện ra.

Tần Lục Nguyệt nhịn không được giật mình một cái, theo bản năng muốn giữ khoảng cách với người đàn ông này. Lục Nguyệt giơ tay đẩy hắn ra.

Ở cùng một kẻ điên trong một căn phòng chật chội quá lâu cũng sẽ làm người ta hóa ngốc, nó cảm thấy chính mình cũng sắp phát điên lên mất.
Trong lúc bị đẩy, ánh mắt chim ưng của người đàn ông lướt qua rồi dừng lại trên cổ tay của Tần Lục Nguyệt.

Ở cổ tay trái của nó có một vết sẹo do răng cắn để lại, nhìn rất rõ.

Dấu răng đó, rõ ràng là...

Người đàn ông liền tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Tần Lục Nguyệt, đẩy nó vào vách ngăn một lần nữa, gắt gao khống chế Tần Lục Nguyệt, tròng mắt đỏ ngầu như lửa phun trào nhìn nó.

Chết tiệt!

Vì sao, mỗi khi mình ở trong tình trạng tồi tệ nhất, đều gặp người phụ nữ này. Trước kia... và bây giờ cũng vậy.

Tần Lục Nguyệt không thể chuyện gì đang xảy ra.

Người đàn ông này lại muốn phát điên cái gì nữa đây? Nơi này là khu vực công cộng...

"Cô là Tần Lục Nguyệt?"_Người đàn ông dường như cố gắng bật ra những lời này qua kẽ răng.
Tần Lục Nguyệt ngơ ngác hỏi lại: "Anh biết tôi?"

Những ngón tay của người đàn ông lập tức siết chặt, Tần Lục Nguyệt đau đớn, khuôn mặt trở lên trắng bệch.

Ha ha, Tần Lục Nguyệt!

Đã lâu không gặp.

Đúng là thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa cô lại xông tới.

Lần này, cô trốn không thoát!

Bình Luận (0)
Comment