Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 105

Hóa ra là như vậy...

An Đào Đào nhếch môi, nở nụ cười đẹp đến động lòng người: “Vậy cậu đến phòng tắm xem có thật vậy không đi?”

Hai mắt Chu Mễ sáng lên, nhanh chóng cầm khăn chạy như điên đến phòng tắm.

Hai phút sau, Chu Mễ lại phóng nước đại quay. trở về, cô ấy ôm cánh tay An Đào Đào, vui sướng đến mức ch ảy nước mắt: “Đào Đào, cậu đúng là thần thánh mà, đúng là bà dì tôi đến thật rồi, nhưng tôi không bị đau tí nào. Nghĩ hồi trước đau đến mức chết đi sống lại, bây giờ chỉ muốn chống nạnh cười to.”

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô ấy, An Đào Đào đở khóc đở cười: “Vậy đã y thuật của tôi cũng. khá phết nhỉ?”

“Gì mà khá phết nữa, phải là đỉnh chóp!” Chu Mễ ôm cánh tay của cô không chịu buông: “Rốt cục đến bây giờ tôi mới biết, lúc bà đì tới có thể thoải mái như vậy, cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!”

An Đào Đào bật cười, gì mà khuếch đại đến mức thế chứ.

“Tinh tính tình tỉnh.” Tiếng điện thoại vang lên liên tục, An Đào Đào nhận ra đấy là tiếng điện thoại của mình.

"Đào Đào, điện thoại của cậu đang kêu kia, có tin nhắn đến à?” Chu Mễ dí đầu mình lại gần, tò mồ hỏi.

An Đào Đào lấy điện thoại ra nhìn, là Lục Sóc gửi tin nhắn, cô ngẩn người, hít sâu vài hơi rồi mới ấn mở tin nhắn ra.

“Úi, Lục Cửu Gia muốn cậu đưa cơm tối cho anh ấy á?” Chu Mễ nghỉ ngờ, chẳng lẽ Lục Cửu Gia chưa ăn cơm tối à?

An Đào Đào nhét lại điện thoại vào túi, nhăn mày nói: “Thỉnh thoảng anh ta bận làm quá sẽ ăn ở công ty luôn, còn nếu hôm nào muốn ăn cơm. nhà thì bảo tôi mang cơm đến.”

Chu Mễ hất cằm lên, muốn ăn cơm nhà có thể bảo dì giúp việc trong nhà mang, cần gì phải bắt. vợ mình đi lại như thế chứ?


Có thể đây cũng là tình thú của vợ chồng bọn họ.

Chu Mễ như vừa phát hiện ra bí mật, liền bật cười, trông rất mờ ám.

An Đào Đào nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bốn giờ rồi, nhớ đến Lục Sóc bảo cô mang cơm đến, khiến đầu cô hơi đau: “Được rồi, tôi về nhà đã, còn phải đưa cơm cho Lục Sóc, thời gian gấp quá rồi.”

“Được, mai gặp nhé!” Chu Mễ vảy tay với cô

An Đào Đào nhanh chóng thu đọn đồ đạc, trông cô rất bối rối, chỉ sợ đại ma vương họ Lục kia sốt ruột thôi.

Lúc chuẩn bị về cô còn cầm cả thuốc đã mà.

Về đến biệt thự, An Đào Đào luống cuống nấu món gì đó. Món canh hầm thuốc bắc lần trước bị đánh đổ rồi, lần này nhất định không được đổ nữa

“Mợ chủ, hôm nay Cửu Gia về ăn cơm tối sao? ” Má Trần nhìn thấy An Đào Đào đang nấu gì đó nên mở miệng hỏi.

An Đào Đào lắc đầu: “Không về ăn, anh ấy muốn cháu mang cơm tới.”

Má Trần nghe xong lập tức cười vui vẻ.

Không biết có phải bà ấy đang ảo giác hay. không nhưng bà ấy cảm thấy quan hệ của Cửu Gia và vợ đang dần dần tốt hơn, thật sự giống đôi vợ chồng mới cưới. Người có thể khiến Lục Cửu Gia đối xử chân thành không nhiều, mợ chủ nhà họ đúng là rất giỏi.

“Quan hệ của mợ chủ và Cửu Gia tốt quái” Má Trần cười, thật lòng cảm thấy xúc động.

An Đào Đào nghe xong thiếu chút nữa ném cái thìa trong tay ra.

Quan hệ tốt ấy hả?

Không sống nổi mất thôi!

An Đào Đào không chịu được bầu không khí này, sau khi nấu xong canh và thức ăn lập tức ôm hộp cơm chạy mất.

Hoàng Sâm đang đợi ở bên ngoài biệt thự, An Đào Đào ngồi lên xe Rolls-Royce rồi mới thở phào. nhẹ nhõm. Nụ cười vui vẻ của má Trần thật sự rất đáng sợ, cô sợ lắm luôn ấy.

Ba mươi phút sau, An Đào Đào lại đi vào công. ty Lục Sóc.

Lúc cô đi vào, cô cảm giác hôm nay cả công ty hơi ủ rũ, cả tầng như phủ đầy mây đen, cảm giác như giông tố có thể đến bất cứ lúc nào.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

An Đào Đào cầm hộp thức ăn, trong lòng cảm thấy khó hiểu, bước chân cũng chậm chạp hơn, không phải Lục Sóc lại nổi điên đấy chứ?


Nghĩ vậy cô còn chập chạm hơn nữa, đến lúc đi đến cửa phòng làm việc của Lục Sóc, cô lại nghĩ đến việc chắc Lục Sóc đang xem camera an ninh khiến cô không dám chẩn chữ, lập tức đẩy cửa đi vào.

Trong văn phòng tràn ngập không khí lạnh lẽo, xen trong sự lạnh lẽo còn có một ít sát khí.

An Đào Đào ngước mắt lên, lập tức bị Lục Sóc đang đứng trước cửa sổ dọa sợ hết hồn.

Anh đang đứng sát mép cửa, nhìn xuống phía dưới tầng. Dáng người một mét chín thon đài của anh được tôn lên bởi chiếc áo sơ mi màu đen. Nếu. bỏ qua sát khi tràn ngập trên người anh thì nhìn anh đẹp như một bức tranh tỉnh xảo vậy.

An Đào Đào siết chặt hộp cơm đang cầm trong tay, lưng cũng cứng đờ.

Tuy không nhìn được sắc mặt của Lục Sóc nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, hiện tại tâm trạng của anh không tốt, sát khí trên người anh nồng nặc như đang muốn giết người.

Người anh muốn giết không phải là cô đấy chứ? Nhưng cô cũng có làm gì sai đâu, giờ cũng vẫn còn sớm mà, bây giờ còn chưa tới năm rưỡi đấy.

“Cửu Gia?” An Đào Đào hé môi, run rẩy gọi.

Đúng lúc này, sát khí trên người Lục Sóc lập tức tiêu tán, cả người ôn hòa đi rất nhiều, anh nghiêng đầu sang, mặt anh vẫn như mọi khi.

Sát khí tiêu tán khiến An Đào Đào như con thỏ nhỏ vừa thoát khỏi cái chết, nhẹ nhàng thở phào: “Cửu Gia, tôi mang cơm đến cho anh này, bây giờ anh ăn luôn chưa?”

Nghe được giọng nói ngọt ngào dịu dàng của cô, nếp nhăn giữa lông mày Lục Sóc cũng thả lỏng hơn: “Có.”

An Đào Đào lập tức bày món ăn ra bàn trà, còn. chuẩn bị sẵn bát đũa cho anh.

Lục Sóc đi đến, ngồi xuống, kéo theo một làn gió phảng phất hương bạc hà rất dể chịu.

An Đào Đào chớp mắt, cảm thấy khá thơm, cô lấy gói thuốc nhỏ ra, nói: “Cửu Gia, tôi thấy đợt này mắt anh hơi thâm, có phải do gần đây anh lo lắng công việc nên thường xuyên ngủ không ngon đúng không? Nên tôi có mài ít bột an thần cho anh nè, chỉ cần đốt lên là có thể cải thiện giấc ngủ đó.

"Em tự mài sao?" Lục Sóc hé đôi môi mỏng, còn nhấn mạnh hai chữ tự mài


An Đào Đào gật đầu, chuẩn bị lấy lòng: “Đúng vậy, dùng tay mài nó ra đấy.”

Lục Sóc nghe xong rất hài lòng, cất kĩ gói thuốc nhỏ rồi trả lời cô

“Anh nhớ phải dùng đấy.” An Đào Đào cảm thấy anh hơi thờ ơ nên lên tiếng dặn dò.

Vừa dứt lời, An Đào Đào cảm thấy hối hận, có phải gần đây có đang được voi đòi tiên quá không?

“Được rồi." Lục Sóc gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng phảng phất sự sung sướng.

An Đào Đào sửng sốt, cô không ngờ rằng Lục Sóc lại ngoan ngoãn đồng ý như vậy, cô cảm giác như mình đang cầm sai kịch bản rồi thì phải?

Cô vỗ mặt rồi đứng dậy, đi một vòng trong phòng làm việc của anh, nhìn xuống phát hiện trên mặt đất có mấy tờ giấy bị vo tròn lại. Mấy cục giấy này rất bắt mắt nên cô tò mò nhặt một cục giấy lên.

Mở ra xem, cô phát hiện đây là một hạng mục mà Lục Sóc viết.

Hạng mục ghi gì cô cũng không hiểu, nhưng có thể lờ mờ đoán ra được đây là hạng mục về nông trại. Hạng mục được viết rất kĩ càng, trông có vẻ khá ổn.

“Đọc có hiểu không?” Lục Sóc bỗng nhiên tới gần cô, phả hơi nóng vào tai cô.

Cảm giác ấm áp truyền tới khiến tai An Đào Đào tê rần, cô nghiêng đầu sang liền thấy khuôn mặt thanh tú tái nhợt: “Cửu Gia, hiểu gì cơ?”

Lục Sóc vòng tay dưới nách cô, chỉ vào tờ giấy trong tay cô.

Bình Luận (0)
Comment