Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 110

Từ khi cô Khang gặp tai nạn xe, cả người suy sụp tỉnh thần, sao mà tự tin như thế được?

Hơn nữa, cô Khang bị gãy xương, kể cả được chữa khỏi đi nữa, cũng vẫn còn cảm giác đau, sao có thể đi mạnh mẽ khí thế như vậy?

Không biết có phải ảo giác không, cô ta cảm thấy cô Khang không đi cà nhắc giống hồi trước nữa, đây là, thật sự chữa khỏi rồi à?

“Hôm nay cô Khang đúng là sáng chói rực rỡ quá.” Mẫn Dao thu lại sự kinh ngạc trong mắt, cười nói.

“Bà Kỷ cũng thế.” Cô Khang nở nụ cười tự tin rạng rỡ.

Hai người phụ nữ nhà giàu trò chuyện một hồi, rồi vào chủ để chính, bà cụ Kỷ ngồi nghe bên. cạnh, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.

“Không phải tôi nói quá đâu, năng lực chữa bệnh của bác sĩ An ấy thật sự rất xuất sắc.” Cô Khang vỗ chân mình, phấn khích nói: “Không nói đến cái khác, nói về cái chân này của tôi, là gãy xương nghiêm trọng nhất. Lúc đó các bác sĩ đ bó tay chịu chết, tôi còn tưởng mình què hẳn rồi chứ, không ngờ bác sĩ An lại có thể chữa khỏi cho tôi.”

Mẫn Dao và bà cụ Kỷ nhìn nhau một cái, đôi mắt hai người sáng lên, cũng nóng rực lên.

“Mặc kệ đấy, tôi cũng phải tặng một biển hiệu cho bác sĩ An thôi, gọi là “cải tử hoàn sinh”!” Cô Khang đã hoàn toàn bị An Đào Đào chỉnh phục, không thể thoát được.

Sau khi tiễn cô Khang về, Mẫn Dao kích động đến mức sắp ngất đi: “Mẹ, mẹ nhìn thấy gì chưa? Chân của cô Khang sắp khỏi thật rồi đấy, bác sĩ An kia đỉnh thật sự, vậy thì Liên Quân nhà chúng ta có phải cũng có thể đứng lên như trước không?

Người của thành phố A đều biết, cậu cả nhà họ Kỷ là Kỷ Liên Quân, bởi vì một biến cố ba năm trước mà đôi chân đã hoàn toàn không đứng đậy được, trở thành một người tàn phế!


Đã điều trị nhiều nơi, nhưng vẫn không có hiệu quả, từ đó cậu cả nhà họ Kỷ chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày, tính tình thay đổi.

“Chỉ cần có khả năng, chúng ta đều phải thử.” Bà cụ Kỷ nói đứt khoát, nhưng lại bồng nhiên lo lắng: “Chỉ là với tính cách của Liên Quân, chắc chắn sẽ không đến bệnh viện, ba năm nay nó chán ghét cái nơi bệnh viện đến cùng cực rồi

Mẫn Dao cắn môi: “Mẹ, để con nghĩ cách.”

Ngày hôm nay, không biết Mẫn Dao đùng cách nào, không ngờ lại khiến Kỷ Liên Quân ngoan ngoãn lên xe.

Kỷ Thần nhìn chiếc xe hơi đang đi xa đần mà có chút hoang mang: “Bà nội ơi, mẹ với anh trai đi đâu mà sớm thế ạ?”

Lại còn bí mật bí ẩn thế nữa, không đưa cậu ta theo.

“Mẹ cháu bảo anh cháu đi đạo phố cùng mẹ để mua đồ.” Bà cụ Kỷ gỡ chuỗi hạt.

Kỷ Thần nghe xong, dường như bị kinh ngạc đến sợ hãi từ khi anh trai phải ngồi xe lăn là không thích đi dạo phố nữa rồi, lần này mẹ nhất quyết kéo anh trai đi đạo phố như thế, liệu có không ổn lắm không?”

Bà cụ Kỷ chỉ cười nụ cười thần bí mà không nói gì.

Kỷ Thần lại càng hoang mang hơn, sao cứ có cảm giác bà nội với mẹ đang bí mật lên kế hoạch chuyện lớn gì thế nhỉ?

Trên xe, chàng trai lạnh nhạt kiêu ngạo đang, dựa đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.


Khuôn mặt dịu dàng, khí chất trầm tĩnh, nhưng trong mắt lộ ra sự xa cách khiến người ta khó mà tiếp cận được.

Nhìn thấy đây không phải đường đi tới trung tâm thương mại, Kỷ Liên Quân nhíu mày: “Mẹ, đây không phải đường đi trung tâm thương mại.”

“Con trai, hôm nay chúng ta đến trung tâm thương mại mới mở.” Nhìn vào đôi mắt sâu đen trầm lắng của anh ta, Mẫn Dao căng da đầu giải thích.

Kỷ Liên Quân thả lỏng đôi lông mày hơn, có lẽ là quá lâu rồi không ra ngoài, vậy mà anh ta lại không biết thành phố A mới mở một trung tâm thương mại.

Anh ta nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó lại quay đầu đi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như cả người chìm đắm trong thế giới của riêng,

mình vậy, mọi thứ xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.

Nhìn Kỷ Liên Quân thế này, Mẫn Dao chỉ cảm thấy tâm trạng nặng nề.

Không bao lâu sau, xe taxi dừng lại trước cửa một bệnh viện.

Nhìn thấy bệnh viện, Kỷ Liên Quân ghét bỏ nhíu chặt mày, anh ta giống như một con sư tử mới thức tỉnh vậy, như đang bên bờ vực bùng nổ: “Mẹ, tại sao lại tới bệnh viện? Bây giờ con ghét nhất là bệnh viện đấy.”

Ba năm rồi, chân anh ta mãi vẫn chưa khỏi.


Mẫn Dao sờ mũi, hơi đuối lý: "Con trai, mẹ nghe nói ở đây có một bác sĩ Đông y mới tới, cô ấy rất giỏi, vợ chồng Triệu Đình Sâm mười năm nay. chưa có con, được cô ấy chữa trị không ngờ lại có thai luôn, còn cả cô Khang nữa, nửa năm trước bị tai nạn xe gãy xương, sau khi cô ấy đi gặp bác sĩ An, vậy mà không còn đau nữa, cũng đi không cà nhắc mấy, hai tháng sau là có thể bình phục hoàn toàn."

Nghe thế, Kỷ Liên Quân không có động thái gì.

Bệnh ở chân anh ta với bệnh của cô Khang. khác nhau, ít nhất người ta còn cảm nhận được đau đớn, còn anh ta là liệt hẳn rồi, chẳng có một chút cảm giác nào.

Kể cả có đào một cái hố trên chân, anh ta cũng, không thấy đau.

"Con trai nghe lời mẹ, đi cho bác sĩAn xem được không?" Mẫn Dao cắn môi, hai mắt ngấn lệ: Mẹ chắc chắn sẽ không làm hại đến con, chỉ hy. vọng con có thể khoẻ mạnh thôi."

"Được.." Kỷ Liên Quân không muốn nhìn mẹ mình khóc, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. Mẫn Dao nghe thế, cực kỳ phấn khích: "Con trai, mẹ đưa con xuống xe nhé..

Kỷ Liên Quân nhắm hai mắt lại, để mặc Mẫn Dao đỡ anh ta xuống xe. Ngồi trên xe lăn, Kỷ Liên Quân nghe thấy rõ tiếng tim đập của mình, từng nhịp từng nhịp vô cùng nặng nề, đặc biệt là khi đối điện với bệnh viện.

Hơn ba năm nay, anh ta vô số lần mong đợi đôi chân của mình có thể đứng dậy được, nhưng. dần dần, sự mong đợi ấy lắng xuống, cuối cùng bị chôn vùi đi.

Bây giờ lại vào bệnh viện một lần nữa, anh ta lại có cảm giác muốn chạy trốn.

Kỷ Liên Quân nắm chặt tay vịn của xe lăn, một đôi mắt không ngừng phát sáng, cuối cùng dần dần trầm lắng, biến thành một vùng nước. lặng.

Cứ coi như cho bản thân thêm một cơ hội, cũng vì không để mẹ đau lòng...

"Tới trước cửa một phòng làm việc, bây giờ là thời gian ăn cơm, trước cửa không có ai cả, Mẫn. Dao lại vô cùng kích động, nói: “Con trai, tới nơi rồi, mẹ dẫn con vào nhé.”


Hai mắt Kỷ Liên Quân như giếng cạn vậy, không hề gợn sóng. Anh ta không nói được cũng chẳng nói không được, chỉ như muốn làm đối phó thôi vậy.

Nhưng Mẫn Dao lại giống như được bơm máu gà vậy, đến khi vào trong phòng làm việc, nhìn thấy vị bác sĩ An trẻ tuổi đeo khẩu trang kia, bà ấy mới dừng lại.

Lúc này, An Đào Đào ăn cơm xong đang nghiên cứu một vài được liệu, bỗng nhiên nhìn thấy có bệnh nhân đi vào, cô mới ngừng việc trên tay lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn một cái, hơi sững lại, người tới một nam một nữ, chắc hẳn là mẹ con

Người phụ nữ đã có tuổi trông khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, còn chàng trai rất trẻ tuổi, chắc khoảng hơn hai mươi, mặt mày hiền hòa, ánh mắt trong trẻo nhưng đáy mắt lại có một cảm giác xa cách rõ rệt, bề ngoài cũng rất đẹp, có cảm giác đẹp kiểu yên bình trầm lắng.

Điều đáng tiếc là, một chàng trai đẹp trai như thế vậy mà lại ngồi trên xe lăn, đôi chân đặt trên bàn để chân trông vô cùng mảnh khảnh, giống như đầu lâu vậy, hơi đáng sợ.

An Đào Đào đánh giá bọn họ kỹ càng, phát hiện quần áo của bọn họ cũng rất đẹp đẽ sang. trọng, không cần nghỉ ngờ là người có tiền, còn về chàng trai ngồi trên xe lăn kia rất quen thuộc, giống như từng gặp ở đâu rồi.

Đúng rồi, Phúc Mãn Giang Sơn!

Trong nhà hàng trung hoa đó, cô từng gặp chàng trai đẹp trai này, lúc đó còn nhặt trâm cài ngực cho anh ta nữa.

Nhưng mà, chàng trai quá xa cách, chưa nói được vài câu đã đi rồi, không ngờ vẫn có thể gặp lại lần nữa.

“Ai muốn khám bệnh thế?” An Đào Đào nhìn Mẫn Dao, lại vô thức chuyển ánh mắt đến người Kỳ Liên Quân.

“Bác sĩ An, tôi muốn nhờ cô khám chân của con trai tôi ” Mẫn Dao nói, rồi đưa bệnh lý của một năm trước ra.

Bình Luận (0)
Comment