Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 112

Mẫn Dao liên tục gật đầu, cực kỳ kiên định.

Kỷ Liên Quân chán ghét nhíu mày, anh ta chán ghét mùi thuốc, nhất là loại thuốc không có hiệu quả.

Người đi rồi Chu Mễ mới tỉnh lại khỏi cơn hoảng hốt: “An Đào Đào, anh trai vừa nãy đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc chân không khỏe phải nị lăn, chân của anh ta thật sự có thể chữa được à? Nhìn thật đáng sợ, cả hai chân đều bị teo lại.”

"Có thể chữa được, nhưng mà có hơi phiền toái." An Đào Đào nhớ tới sự chán ghét trong mắt Kỷ Liên Quân thì không khỏi nhíu mày: “Chỉ cần anh ta có thể phối hợp cho tốt, chịu uống thuốc, hẳn là có thể.”

“Có mẹ anh ta giám sát thì chắc chắn anh ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Chu Mễ nắm chặt nắm đấm nhỏ, kích động nói: "Hơn nữa Đào Đào nhà ta giỏi như vậy, nếu anh ta không phối hợp thì sẽ biến thành anh trai ngốc.”

An Đào Đào cười mà không nói.

Chu Mễ lấy điện thoại di động ra, lướt vòng bạn bè của mình, cười nói: Đào Đào, gần đây cậu rất hot, hiện tại rất nhiều người biết bệnh viện chúng ta có một bác sĩ Đông y trẻ tuổi, còn là một. thần y, các loại bệnh nan y đều có thể chữa được.”

"Không phải chứ? Khoa trương vậy à?” An. Đào Đào cười rộ lên, rõ ràng có chút không tin.

Chu Mễ đưa điện thoại đi động đến trước mặt cô: “Cậu xem đi.”

An Đào Đào nhìn thoáng qua, người trong vòng bạn bè của Chu Mễ đều đang nói về cô, họ nói y thuật của cô không tệ, cũng đang để cử cho bạn bè và người thân, hèn gì gần đây nhiều người đến khám bệnh như vậy.

Cô đọc mấy tin nhắn, lập tức bị dọa sợ, cái gì mà khởi từ hồi sinh, thần y hạ phàm.....

Hơi bị lố luôn.

An Đào Đào xoa xoa cánh tay, cười đến mức hơi miễn cưỡng: “Nào có khoa trương như bọn họ nói, còn “thần y hạ phàm” nữa, làm như quay phim truyền hình không bằng.”


Chu Mễ ôm lấy cánh tay An Đào Đào, cười hì hì nói: “Tớ cảm thấy cậu chính làm một bộ phim truyền hình đi động, cực kì giỏi, cực kỳ ngầu."

"Cậu làm lố thật đấy." An Đào Đào búng trán cô ấy một cái, ý bảo cô ấy buông tay.

Chu Mễ cười hehe rồi mới buông tay ra.

Một ngày bận rộn lại chấm dứt, lúc An Đào. Đào trở lại biệt thự liền nhìn thấy ở sân sau có một. chiếc xe màu đen, lông mày cô nhíu chặt, trái tim lại hoảng hốt.

Lục Sóc đã trở lại?

Sau khi biến mất một tháng, anh đã trở lại?

An Đào Đào mím chặt môi, cẩn thận tiến vào trong biệt thự. Vừa mới đi vào cô đã nhìn thấy Lục Sóc đang ngồi trên sofa.

Anh vẫn mặc áo gió màu đen thẫm như trước, khuôn mặt tái nhợt nhưng tỉnh xảo đẹp mắt lại lộ ra vẻ mệt mỏi đến cùng cực, cứ như một gi: sẽ ngủ thiếp đi.

An Đào Đào hít sâu một hơi, cười đi qua hỏi: Cửu Gia, anh đã biến mất cả một tháng rồi, gần đây anh đi đâu vậy? Có phải bận chuyện công ty không?”

Lục Sóc ngước lên nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô, híp mắt, bóng tối trong mắt mờ đi trong tích tắc, trở nên địu đàng hơn một chút:" Lại đây, ngồi xuống.”

An Đào Đào nghe lời ngồi xuống, sau đó, Lục Sóc nghiêng người tựa vào vai cô, đè hết toàn bộ sức nặng của cả người lên người cô: “Là chuyện của công ty, nhớ tôi à?”

An Đào Đào cười gật đầu: “Đúng vậy.”

"Sao em không nhắn tin?" Lục Sóc híp mắt, trong mắt mang theo sự dò xét


Sống lưng Đào An Đào cứng đờ, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Tôi sợ quấy rầy công việc của Cửu Gia nên không đám nhắn tin, thật ra tôi rất nhớ Cửu Gia, thật đấy..."

Lục Sóc cười lạnh lùng, nhưng anh cũng, không nói gì mà hơi nhắm mắt lại, cuối cùng thì truyền đến tiếng hít thở đều.

Anh đang ngủ à?

Lục Sóc ngủ thiếp đi?

An Đào Đào nuốt nước miếng, hoàn toàn không dám nhúc nhích một chút nào.

Qua khoảng bốn mươi phút, Lục Sóc mới giống như mãnh thú chậm rãi mở mắt ra. Lúc này, An Đào Đào đã sớm đau lưng, toàn bộ cơ thể cũng. sắp không còn là của mình nữa.

"An Đào Đào." Lục Sóc nhếch cánh môi lên, thì thầm bên tai cô. Có thể là do vừa mới tỉnh giấc nên giọng của anh khàn khàn, còn mang theo vài phần hương vị làm cho người ta rã rời.

Nghe được giọng nói của anh, An Đào Đào nở một nụ cười coi như đẹp mắt, nói: "Cửu Gia, anh tỉnh ngủ rồi ạ?"

Lục Sóc nhẹ nhàng ừ một tiếng, cực kỳ quyến. rũ, anh chậm rãi chống người lên, bộ dạng lười biếng khi vừa mới tỉnh ngủ, nhưng mùi vị nguy hiểm lại càng nồng đậm hơn, An Đào Đào mím. khóe môi, có chút kinh hồn bạt vía.

"Tối nay theo tôi đến một nơi." Lục Sóc nói xong bèn đặt một tấm thiệp mời nạm vàng vào trong tay An Đào Đào: “Nhớ kỹ, đeo nhẫn lên.”

An Đào Đào nhíu mày, hơi không hiểu mô tê gì mà mở thiệp mời ra, nhưng mới nhìn thoáng qua đã dừng lại.

Không phải là dạ tiệc thượng lưu gì cả mà là một buổi đấu giá đốt tiền, trong buổi đấu giá sẽ có rất nhiều thứ quý giá được liệt kê ra, số tiển thu được từ buổi đấu giá cũng sẽ được quyên góp toàn bộ cho quỹ từ thiện, trợ giúp những đứa trẻ bị bệnh kia.


An Đào Đào khép thiệp mời lại, đột nhiên nghĩ đến lời Lục Sóc và anh Đàm nói một tháng trước.

Bọn họ muốn có được một mảnh đất nhưng. nơi đó là khu quân sự, Lục Sóc không dễ ra tay, tuy nhiên buổi đấu giá một tháng sau chính là điểm đột phá. Chẳng lẽ chính là buổi đấu giá trên thiệp mời?

Thân thể An Đào Đào lạnh lẽo, hai tay không. khỏi run rẩy, trong buổi đấu giá không xảy ra chuyện đổ máu đâu nhỉ? Cô có thể không đi hay không?

Nội tâm cô kháng cự nhưng ngoài miệng lại khó có thể từ chối: “Ừm, tôi rất chờ mong đến buổi tối...

Khụ khụ, hoàn toàn không chờ mong!

Màn đêm buông xuống, An Đào Đào mặc lễ phục mà Lục Sóc chuẩn bị cho cô, váy lễ phục màu tím nhạt làm cho cô trông có vẻ thành thục hơn rất nhiều. Trước khi ải cô lại đeo nhẫn huyết bồ câu lên.

Màu đỏ như máu, làm nổi bật đa thịt trắng như tuyết của cô, tựa như một khối bạch ngọc.

Buổi đấu giá sẽ được tổ chức ở thành phố A. Đây là một buổi đấu giá cực kỳ hoành tráng, một năm chỉ tổ chức một lần, cho nên những quý tộc nổi tiếng của thành phố A đều vắt óc tìm cách để lấy được một tấm thiệp mời, cứ như chỉ cần nhận được thiệp mời là có thể chứng minh huyết thống cao quý của bản thân.

Cuối cùng Lục Sóc cũng thay áo khoác trên người, đổi sang một bộ âu phục màu đen.

Âu phục ôm sát người, phác họa vóc đáng. hoàn mỹ của anh, xa xa nhìn lại tựa như hormone di động, làm cho người ta bất giác bị hấp dẫn. Tuy. nhiên, điều kiện tiên quyết là phải xem nhẹ sự hung ác nham hiểm trong mắt và sự lạnh lẽo quanh người anh.

Lúc bọn họ đến buổi đấu giá là hơn sáu giờ tối, bảy giờ buổi đấu giá chuẩn bị bắt đầu, bọn họ còn phải chờ đợi thêm hai mươi phút.

Lúc này, anh Đàm đột nhiên đi tới bên cạnh Lục Sóc, thì thẩm vài câu: “Cửu Gia, tôi tra ra được mục tiêu của người nọ tối nay là một pho tượng Tống Tử Quan Âm từ thời nhà Thanh.”

Lục Sóc gật đầu, biểu cảm không thay đổi.

An Đào Đào chớp mắt, cô loáng thoáng nghe được cái gì mà Tống Tử Quan Âm, chẳng lẽ Lục Sóc còn cảm thấy hứng thú với Tống Tử Quan Âm?

Đúng là một sở thích kỳ lạ.


Anh Đàm nói thêm vài câu rồi bỏ đi.

Buổi đấu giá quá đông đúc, đều là một số nhân vật quý tộc thượng lưu, quần áo hào nhoáng, phương thức nói chuyện của bọn họ và tư thái khi đi lại tạo thành một trường phái riêng, có cảm. giác nói không nên lời, làm cho An Đào Đào nhìn. đến phát sợ.

Một em gái nông thôn đột nhiên đến tham gia buổi đấu giá của giới thượng lưu, ngẫm lại cũng thật đáng sợ.

An Đào Đào kéo vạt áo Lục Sóc, theo sát bên cạnh anh, sợ không để ý sẽ thành trò cười.

Cảm nhận được sự ỷ lại của cô, Lục Sóc đột nhiên đưa tay bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai tay giao nhau, nhiệt độ khiến người ta yên tâm lập tức tràn ngập.

An Đào Đào cả kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, cả người cũng trở nên xoắn xuýt.

Vừa đi vào hiện trường đấu giá, An Đào Đào càng xoắn xuýt hơn, ánh mắt của những người nổi tiếng kia đồng loạt dán lên người bọn họ, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng bọn họ đàm luận.

Hình như là đang thán phục vì Lục Cửu Gia năm nay lại tới, còn đưa cô vợ nhỏ của mình theo. bên cạnh. Tựa như một người thắng cuộc, anh xếp.

hạng nhất trong bảng xếp hạng độ giàu có, cô vợ nhỏ thì vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, chỉ là gia thế có hơi kém.

An Đào Đào hơi căng thẳng nắm chặt tay Lục Sóc, chiếc nhẫn huyết bổ câu trên ngón áp út tay trái lập tức tản ra một luồng ánh sáng, ánh sáng chói loá, rất nhanh đã bị những người nổi tiếng ngồi ở đây nhìn thấy, nhất thời khiến mọi người Xôn Xao.

Vậy mà trên chiếc nhẫn lại khảm bổ câu huyết hồng.

Nghe nói, lúc trước nó chỉ xuất hiện ở nước S một lần, sau đó bị Lục Sóc dùng mấy tỷ mua lại, từ đó không còn xuất hiện nữa, trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Nhưng không ngờ hôm nay huyết bồ câu lại xuất hiện, còn đeo trên tay An Đào Đào.

Nói cách khác, Lục Cửu Gia lại biến huyết bồ câu độc nhất vô nhị thành nhẫn cưới, tặng cho cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp này.

Xin cho phép bọn họ thu lại lời vừa rồi, rõ ràng chính cô vợ này mới là người thắng lớn trong cuộc đời, có thể huấn luyện Lục Cửu Gia trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật sự rất có bản Tĩnh!

Bình Luận (0)
Comment