Anh Đàm đi tới, hưng phấn hỏi: "Tìm được rồi hả? Ở đâu thế?"
"Ngay ở chỗ này." Hoàng Sâm chỉ vào chỗ vừa rồi chấm đỏ biến mất, nói: "Đây là núi sâu rừng. jà của nước $, tín hiệu không tốt lắm, nhưng vừa. hiết bị định vị có lóe lên."
“Tìm được người là được.” Anh Đàm đột nhiên bình tĩnh lại.
Hoàng Sâm gõ bàn phím một lần nữa, đột nhiên một đoạn tin tức đập vào mắt anh ta, anh ta giật mình, hai mắt trợn trừng.
*Trời ạ, thế mà chỗ đó lại xảy ra sạt lở đất!” Hoàng Sâm giật mình, lập tức nhảy dựng lên khỏi ghế: "Chúng ta phải đi tiếp viện ngay lập tức, còn phải lái máy bay trực thăng nữa.”
Anh Đàm cũng sợ hãi tới lạnh cả người.
Đã năm ngày trôi qua, bọn họ bị mắc kẹt ở nơi. xảy ra sạt lở đất, trời vẫn mưa như trút nước, lỡ như bị thương hoặc là cảm lạnh thì chẳng phải sẽ chết đói sao?
“Mau lên, chúng ta nhất định phải đưa Cửu Gia và chị đâu bình an trở về.” Anh Đàm lập tức lấy điện thoại di động ra liên lạc.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Trọ Cùng Nhà
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Trong Ánh Chiều Tà
4. Âm Mưu
=====================================
Hoàng Sâm cũng mở cửa, lập tức đi chuẩn bị đồ cứu viện.
Khi cả hai đang định đi cứu viện thì bất ngờ nhìn thấy một người không thể ngờ tới ở trước cửa khách sạn.
"Cô Thẩm, sao cô lại tới đây?” Nhìn Thẩm Hoạ Hoạ mặc một chiếc váy trắng, dung mạo xinh đẹp, phong thái hiển địu, Hoàng Sâm không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng sau khi bất ngờ qua đi, anh ta lại thấy hơi ê răng, đừng bảo là tới tìm Cửu Gia nhé?
Thẩm Hoạ Hoạ xách túi đi tới, nở nụ cười cao quý mà phóng khoáng: "Nghe nói anh Lục Sóc ở đây nên tôi muốn tới tìm anh ấy, không biết có. phiển không?"
"Thật ra cũng khá phiền." Hoàng Sâm cười tẻ ngất.
Không ngờ anh ta lại nói thẳng như vậy, Thẩm Hoạ Hoạ sửng sốt một hồi, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chút xíu tức giận nào.
Anh Đàm sợ sẽ làm chậm trễ chuyện cứu viện, lập tức nói chuyện Lục Sóc gặp nạn, bảo Thẩm Hoạ Hoạ ở chỗ này chờ tin tức, nhân tiện nghỉ ngơi một chút.
Nhưng làm sao Thẩm Hoạ Hoạ có thể ngồi yên được, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sốt sắng nói: “Anh Lục Sóc gặp nạn, sao tôi có thể ngồi trong khách sạn chờ tin tức được chứ, tôi đi cùng các anh, tôi nhất định phải chắc chắn anh Lục Sóc bình an vô sự mới được."
Hoàng Sâm và anh Đàm nhìn nhau, không, còn lựa chọn nào khác ngoài việc mang theo Thẩm Hoa Hoa.
*
Tuy hoảng sợ, An Đào Đào vẫn nấu một bát canh nấm hương bằng nước mưa, cô chia canh nấm ra rồi uống từng ngụm nhỏ.
Không có gia vị gì thêm thắt, nhưng vẫn rất ngon.
Sau khi uống một bát canh nóng, An Đào Đào cảm thấy toàn thân đều trở nên ấm áp, xua tan mọi hoang mang trong lòng.
“Cửu Gia, cho tôi xem vết thương của anh nào.” An Đào Đào ngồi bên cạnh Lục Sóc, cẩn thận tháo băng ra.
Vết thương ở bụng bên trái đã ăn đa non, nhìn. qua vẫn còn đỏ rực, trông rất gớm ghiếc, nhưng ở hoàn cảnh khắc nghiệt thế này, có thể khôi phục như vậy đã là tốt lắm rồi.
“Sao rồi?” Lục Sóc nhìn đầu ngón tay thon đài. trắng nõn của cô, khàn giọng nói.
An Đào Đào quấn băng gạc lại, ánh mắt mang theo ý cười: "Vết thương lành rất tốt, tuy rằng đã lên da non nhưng anh vẫn không thể vận động quá nhiều, nếu không nó vẫn sẽ rách miệng.
Lục Sóc nghe xong cũng không có cảm giác gì, ánh nhìn vẫn đừng lại trên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt ngày càng tối đi.
An Đào Đào mím môi, theo bản nắng rút tay về, không bao lâu sau, cô bỗng nghe thấy tiếng động cơ quay vù vù từ xa lại gần.
Đó là... tiếng máy bay trực thăng!
Đôi mắt An Đào Đào nháy mắt sáng lên như có tỉa lửa, cô kích động nhìn về phía Lục Sóc, nói" "Cửu Gia, anh có nghe thấy tiếng gì không? Tiếng bên ngoài ấy."
“Tiếng máy bay trực thăng.” Lục Sóc nhếch. môi, nói chắc nịch.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, An Đào Đào phấn khích đến mức suýt nữa nhảy dựng Tên, cô siết chặt lòng bàn tay, lời nói có chút líu lưỡi: "Chắc hẳn là mấy người Hoàng Sâm đến cứu chúng ta đấy. Cửu Gia, cuối cùng chúng ta cũng có thể quay về rồi."
Tiếng động cơ quay vù vù vẫn không ngừng vang lên, nhưng dần dần, tiếng động nhỏ dần, cũng không có bất cứ tiếng hạ cánh nào.
Đây là, bay đi mất rồï?
Trái tim kích động của An Đào Đào lập tức nguội lạnh, cô lại trở nên hoảng hốt: "Sao thế? Chẳng lẽ do chúng ta ngồi trong sơn động nên bọn họ tìm không thấy hả?"
Lục Sóc cau mày, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.
An Đào Đào cũng cau mày, một lúc sau như đã hạ quyết tâm, kiên quyết nói: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, Cửu Gia, tôi đi ra ngoài trước để thu hút sự chú ý của bọn họ, khi nào bọn họ đáp xuống, tôi sẽ dẫn bọn họ tới tìm anh."
Lục Sóc nghe vậy thì nhíu mày, cô lại muốn chạy ra hứng gió mưa hả? Sao đột nhiên lại cảm thấy người đàn ông như anh rất vô dụng thế nhỉ?
Lục Sóc cau mày, thấp giọng nói: "Em đi ư? Em thật sự cho rằng mình là vạn năng à? Đến lúc đó có chết thế nào cũng không biết."
Bây giờ mưa còn chưa ngừng, đất bùn ướt nhão, lỡ chân bước vào một cái hố là sẽ ngã xuống, đến lúc đó không có ai phát hiện ra thì chẳng phải là ngồi chờ chết ư?
An Đào Đào xoa mũi, lại bị mắng rồi lại sợ, vì sao cô có cảm giác như Lục Sóc xem thường mình thế nhỉ, cô cắn môi khẽ hừ một tiếng: "Tôi không đi, chẳng lẽ để anh đi? Anh đi một mình còn bị thương, lỡ vết thương rách ra rồi ngất xu ngang đường thì sao? Nói chung là vẫn để tôi đi thì hơn, tôi khỏe hơn anh, chắc chắn sẽ nhanh nhẹn hơn anh."
Lục Sóc nghe xong thì sắc mặt đen sì.
“Cửu Gia, anh cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi, tôi đi rồi sẽ về ngay mà.” An Đào Đào không quan. tâm Lục Sóc nói gì nữa, lao thẳng vào màn mưa.
Lục Sóc nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, giận đữ nói: "An Đào Đào, nếu em đám xảy ra chuyện gì, tôi sẽ giết hết tất cả người trong nhà họ An của em, không chừa lại một ai cả."
Nghe thấy giọng nói hung ác từ phía sau, An Đào Đào sợ hãi run lên.
Đã bị thương rồi mà còn tàn nhẫn như vậy...
An Đào Đào lắc đầu, vứt bỏ lời uy hiếp của Lục Sóc, cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện trực thăng đang bay về phía bắc, tốc độ bay không nhanh, chạy mấy bước hẳn là có thể đuổi kịp.
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục chạy về phía chiếc trực thăng, vừa chạy vừa huơ tay, không. ngừng kêu lớn tiếng: “Đừng đi, chúng tôi ở đây, đừng đi.”
Có thể họ không nghe thấy, trực thăng vẫn tiếp tục bay.
An Đào Đào bất chấp mưa gió không ngừng. chạy, nhiều lần giẫm phải hố và ngã xuống, nhưng cô vẫn kiên cường đứng dậy, ngay cả khi cành cây cứa vào da làm rách tay, cô cũng vẫn nghiến răng chịu đựng, không hề than đau lấy một lần.
Lúc này đây, cô chỉ muốn khiến chiếc trực thăng dừng lại, để cả cô và Lục Sóc đều được giải cứu.
"Dừng lại, chúng tôi ở chỗ này, ở đây có người."
"Tôi với Lục Sóc ở dưới này, ở đây..."
Khi cô lại giãm phải hố và ngã xuống lần nữa, An Đào Đào cảm thấy hình như mắt cá chân của. mình bị bong gân rồi, cô nghiến răng chịu đau trong chốc lát, nhìn thấy chiếc trực thăng sắp bay. đi, cô nghiến răng đứng đậy, loạng choạng đuổi theo nó.
"Đừng mà, chúng tôi ở đây..."
Cô không ngừng la hét, cho đến khi cổ họng khô khốc, đôi môi tê đại, chút hơi nóng trên người cũng bị nước mưa rửa trôi, giờ đây cô ướt như chuột lột, toàn thân không chỗ nào lành lặn, sắc àng tái nhợt như thi thể một cô gái dưới đáy hồ,
Không biết qua bao lâu, có lẽ người trong trực thăng đã phát hiện ra sự tồn tại của cô, cuối cùng cũng đáp xuống phía trước cách đó không xa.
Hai mắt An Đào Đào sáng lên, chịu đựng cảm giác vừa lạnh vừa đau trên người, lảo đảo chạy. tới.
Dù chỉ là một quãng đường ngắn, nhưng cô đã rất khó khăn để chạy được hết.
Lạnh quá.
Sức lực toàn thân cô như bị rút cạn, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Sâm và anh Đàm, dường như cơ thể cô có một loại sức mạnh nào đó khiến bước chân của cô nhanh hơn.