*Ở đây chỉ clone/nick ảo của người nào đó.
Bố mẹ An nhìn nhau.
Không thể không nói, lời An Định Nhiên nói khiến họ động lòng.
Tuy An Đào Đào và Lục Sóc đã đăng ký kết hôn, nhưng cô lại vô dụng đến mức không lừa được chút tiền nào, trong tay chỉ có tờ trăm tệ khiến họ không đủ nhét kẽ răng, bị mất mặt xấu hổ.
Nếu như An Định Nhiên ở bên Lục Sóc, với thủ đoạn của cô ta còn sợ không có tiển sao?
Nếu An Đào Đào có thể sống tốt ở trong đó sao. An Định Nhiên nhà họ lại không thể
Bố mẹ An vừa rồi còn không đồng ý, bây giờ đã buông lỏng, cuối cùng bị thuyết phục hoàn toàn.
Mẹ An vỗ nhẹ lên tay An Định Nhiên, nói: "Định Nhiên nhà ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn. có thể khiến Lục Cửu Gia chao đảo, An Đào Đào kia là cái thá gì chứ?" . ngôn tình sủng
.An Định Nhiên nghe vậy thì thấy thoải mái: "Con chắc chắn làm được."
"Nhưng trước kia chúng ta lừa Cửu Gia, hiện giờ nói rõ sự thật với cậu ấy thì chúng ta xong đời đấy." Bố An cắn môi, lý trí trở lại.
Ông ta vừa nói vậy thì An Định Nhiên và mẹ An đều im lặng, mãi không lên tiếng.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" An Định Nhiên tức đến giậm chân, trước đó An Đào Đào cũng nói với cô ta, hiện giờ bố An cũng nói, có vẻ mọi chuyện rất nghiêm trọng.
Bố An cũng im lặng, Lục Sóc không phải người bình thường, không đễ lừa gạt...
"Con mặc kệ, con phải cướp lại thứ thuộc về mình." An Định Nhiên cầm túi trở về phòng mình: "Con xinh đẹp như vậy, chỉ cần dạo mấy. vòng trước mặt Lục Cửu Gia, anh ấy chắc chắn sẽ xiêu lòng."
Bố mẹ An nhìn nhau, không ngăn cản.
**
Ra khỏi quán cà phê, An Đào Đào chia tay Chu Mễ và Kỷ Thần, bắt xe bus về biệt thự. Vừa bước vào sân, cô liền thấy Quý Thiên.
Trạch, người bị đánh cả người đẩy máu me lần trước.
Anh ta bị thương khá nghiêm trọng, đi lại còn khập khiểng, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương và yếu ớt.
Sau khi thấy An Đào Đào, anh ta dừng bước, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt xếch.
An Đào Đào bị anh ta nhìn mà thấy khó chịu, nổi cáu, nói với giọng không ôn hoà lắm: "Nhìn tôi làm gì? Lần trước đâu phải tôi đánh anh."
Trên mặt Quý Thiên Trạch không hề có ý cười, chỉ có khinh miệt và giận dữ: "Tôi sẽ không chấp nhận cô, trong lòng tôi chỉ có cô Thẩm mới là chị âu tôi.
An Đào Đào cười nhạt, bình tĩnh đáp: "Ố, đó là suy nghĩ của anh, nhưng sự thật không phải vậy."
Quý Thiên Trạch nghẹn lời, sắc mặt càng thêm khó coi: "Dù sao tôi cũng không chấp nhận cô, cô có chỗ nào so được với cô Thẩm chứ?"
Nói xong Quý Thiên Trạch khập khiễng rời đi, còn không thèm nhìn cô thêm một cái
An Đào Đào ngẩng đầu trợn mắt lên, đầu tiên là An Định Nhiên, sau đó là Quý Thiên Trạch, tất cä bọn họ chắc đều điên rồi.
Lúc vào phòng khách, cô vô cùng cáu kinh, vừa nghĩ đến bộ đạng ngu xuẩn của An Định Nhiên, cô tức giận đến muốn hất bàn, ôm đệm ngồi trên ghế sofa, sắc mặt u ám và ủ rũ.
Sau bữa tối, An Đào Đào tưởng Lục Sóc sẽ không tới, không ngờ lại nghe thấy tiếng kèn ô tô.
Cô còn chưa kịp phản ứng, Lục Sóc mặc áo gió đen bước vào.
“An Đào Đào lập tức thu lại sự phiền muộn trên mặt, nở nụ cười tươi: "Cửu Gia về rồi à, ăn cơm chưa?"
Lục Sóc treo áo gió lên móc, gật đầu tỏ ý đã ăn.
An Đào Đào ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Sóc, muốn nói lại thôi.
Lục Sóc ngồi bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: "Có việc à?"
"Cửu Gia, em có thể hỏi anh một câu không?" An Đào Đào lấy hết can đảm, vô thức bước tới bên cạnh Lục Sóc.
Lục Sóc nhướng mày, đôi mắt đen như mực.
Dưới ánh mắt u ám của Lục Sóc, An Đào Đào. khó khăn hỏi: "Nếu... Nếu anh phát hiện em lừa anh, anh sẽ làm gì? Em nói là nếu như, nếu như. thôi!"
Cô cố nhấn mạnh như đang che giấu điều gì.
"Em sẽ gạt tôi à?" Lục Sóc híp mắt, đôi mắt. sắc bén như kiếm rút ra khỏi vỏ, nhưng đột nhiên nghĩ tới cái gì, anh nhướng mày, cười như không cười.
An Đào Đào bị ánh mắt của anh doạ sợ, lập tức bày tỏ tâm ý: "Em chắc chắn không lừa Cửu Gia, em chỉ nói là nếu như thôi."
Lục Sóc nhếch môi, nở nụ cười âm trầm đáng sợ: "Rắn bên trong hang gần đây không được ăn no."
Nghĩa bóng là sẽ ném vào hang rắn cho rắn ăn.
An Đào Đào nuốt nước bọt, sợ run bần bật, nếu không có lưu huỳnh mà bị ném vào đó sẽ chết mất!"
"Em ngoan như vậy, chắc chắn không lừa tôi chuyện gì, phải không?" Lục Sóc nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi dưới mắt cô, rồi chậm rãi nói nhỏ bên tai cô, hơi thở phả ra khiến người ta tê dại.
An Đào Đào run rẩy, không đầm thở mạnh.
Cho dù đã đăng ký kết hôn hay đã trải qua sinh tử với anh, anh vẫn là đại ma vương.
Là đại ma vương nắm quyền sinh sát người khác.
"Không có, chắc chắn không có..." Cô nhất định giấu kín áo may-ô, tuyệt đối không được để bị rớt, nếu không là xong đi
Thấy gương mặt nhỏ của cô trắng bệch, cơ thể run rẩy, như con thỏ đang gặp nguy hiểm. Anh. híp mắt lại, trong lòng có sự sung sướng kỳ lạ, giọng anh trầm xuống: "Không có thì tốt, đừng để tôi thất vọng.”
An Đào Đào liên tục gật đầu.
Lúc này cô mãi sẽ không quên nỗi sợ do đại ma vương Lục Sóc gây ra, như cô vừa đi qua ranh giới sinh từ vật
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, đúng là vừa ngoan vừa ngọt muốn chết, anh cúi đầu mổ lên nốt ruồi lệ của cô.
An Đào Đào bị mổ có hơi đau, gương mặt nhỏ nhăn lại, nhưng cô không đám đẩy anh ra.
Một lúc sau, Lục Sóc tốt tính thả cô ra, An Đào Đào như con thỏ thoát khỏi móng vuốt quái vật, thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa rồi gặp Quý Thiên Trạch à?" Lục Sóc bồng lên tiếng.
An Đào Đào sững sờ, sau đó gật đầu trong vô thức.
"Nói gì?" Lục Sóc híp mắt, mày nhíu sâu, đôi mắt như thanh kiếm.
An Đào Đào nhún vai, không quan tâm đáp: "Cũng không có gì, chỉ nói vài lời xa xói em thôi, nhưng em lười chấp nhặt với người đang bị thương, đi còn không nổi nữa mài"
Có lẽ Lục Sóc đoán được Quý Thiên Trạch nói gì nên cười lạnh: "Kệ cậu ta đi."
An Đào Đào gật đầu trong vô thức, xem ra Lục Sóc cũng không ưa Quý Thiên Trạch.
"Qua đây, thay thuốc cho tôi." Giọng nói khàn khàn của Lục Sóc lại truyền đến.
An Đào Đào gật đầu liên tục, lập tức đi theo.
Qua vài ngày, vết thương của Lục Sóc đã lành, có thể vận động một chút, cũng có thể ăn chút đổ đầu mỡ.
An Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, dù sao Lục Sóc vì cứu cô mới bị thương, bây giờ anh có thể hồi phục là điều đáng mừng.
Hôm nay cô đi học như thường lệ, một nữ sinh xinh đẹp bước đến và ôm cô một cách nhiệt tình.
"Cảm ơn bác sĩ An, cô là cha tái sinh của tôi."
An Đào Đào bị ôm mà đầy hoang mang, ai đây?
"Cô là?" Mặt An Đào Đào đỏ lên, vô thức hỏi.
Cô gái kia kích động không chịu buông tay: "Bác sĩ An, tôi là Tạ Như mà mặt đầy mụn đây mà."