Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 150

Chuyện này... Cậu ta luôn cảm thấy nợ Lục Sóc một ân huệ rất lớn.

Nhưng vì Kỷ Liên Quân, cho dù nợ bao nhiêu ân huệ cũng đáng giá.

Ban đầu An Đào Đào định chào hỏi Kỷ Thần, nhưng bên cạnh cô có một pho tượng phật to đùng như thế, cô cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể mim cười gật đầu, coi như đáp lại.

Kỷ Thần nhìn thấy Lục Sóc xong thì không. hoạt bát nổi nữa.

"Trước đây cậu ta đã từng nhìn thấy Lục Sóc. trong ảnh, chỉ nhìn qua ảnh mà đã nhìn ra được. sự nguy hiểm và tàn độc của anh, khi nhìn thấy người thật, cái cảm giác nguy hiểm đó ngày càng lớn lên không có điểm dừng, đến cả hô hấp cậu ta cũng phải kìm nén.

Chẳng trách anh cả nhà mình không thích Lục Sóc, cũng không cho cậu ta tới quá gần An Đào. Đào, cái loại áp lực kinh khủng này thật sự quá khó chịu.

"Lục Cửu Gia." Bà cụ Kỷ chống gậy đi từng bước đến trước mặt Lục Sóc, vẻ mặt nghiêm. tức.

Lục Sóc nhẹ nhàng đáp lại, khi đối mặt với người già, anh không còn tỏa ra khí thế đọa người nữa, bầu không khí xung quanh cũng trở nên yên bình trong nháy mắt.

Kỳ Thần thở phào một hơi, trái tìm bé nhỏ của cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

"Bác sĩ An." Bà cụ Kỷ lại đưa mắt nhìn An Đào Đào, nở nụ cười dịu đàng: "Lần trước chân của Liên Quân may mà có cháu giúp đỡ, lần này lại phải làm phiền cháu rồi.


An Đào Đào mỉm cười lắc lắc đầu, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: "Không phiền chút nào đâu ạ."

Khi cô nói chuyện đôi mắt nghiêm lại, nhìn vô cùng kiên định, cũng khiến bà cụ Kỷ lập tức thay đổi ấn tượng về cô.

Bà cụ Kỷ vốn cho rằng, cô ở bên cạnh một. người như Lục Sóc, thì cũng sẽ có tính cách tồi tệ như vậy, nhưng không ngờ cô gái này lại rất lễ phép, giọng nói ngọt ngào, nhất là sự kiên định và trách nhiệm của một người làm bác sĩ, quả thật là một cô gái tốt.

Khi đã thay đổi cách nhìn về cô, bà cụ Kỷ mỉm cười càng hiển hòa hơn.

"Để con gọi Liên Quân ra đây." Mẫn Dao liếc qua An Đào Đào, lần trước ở bệnh viện bà ấy đã thấy đây chắc là cô gái trẻ tuổi ưa nhìn, không ngờ vậy mà lại xinh đẹp như vậy.

Với gương mặt xinh đẹp thế này đi làm diễn viên cũng được đấy!

Khi bà ấy đang suy nghĩ miên man, Kỷ Liên Quân đã lăn xe lẫn ra khỏi phòng.

"Liên Quân, đây là bác sĩ An lần trước chúng " Mẫn Dao nói bằng giọng vô cùng kích động.

Kỷ Liên Quân đã nghe thấy mọi người nói chuyện khi ở trong phòng, nhưng anh ta không ngờ vị bác sĩ họ An đó lại là vợ của Lục Sóc, còn Lục Sóc cũng theo tới tận đây.


Không chỉ như vậy, anh ta cũng đã từng gặp vị bác sĩ An này ở Phúc Mãn Giang Sơn, ngay cả Kỷ Thần cũng nói đỡ cho cô. Mà vị bác sĩ An này quả thật rất xinh đẹp, nhất là nốt ruồi lệ dưới khóe mắt kia đang không ngừng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mê hoặc trái tim người khác.

Kỷ Liên Quân không nhìn cô nữa, bỗng nhiên lại nhìn về phía Lục Sóc, anh ta khẽ nhướng mày, lạnh lùng mà hời hợt nói: "Lục Cửu Gia, tôi không ngờ là anh sẽ tới."

Khuôn mặt người đàn ông ngồi trên xe lăn dịu đàng ôn hòa, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ lạnh lùng xa cách, khuôn mặt đẹp trai nhưng cũng khó gần.

Lục Sóc không chút cảm xúc mà nhìn chằm chằm anh ta, không lên tiếng.

Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên thay đổi, không chỉ Lục Sóc tỏa ra hơi lạnh, mà cả Kỷ Liên Quân cũng thể hiện sự lạnh lùng, hai người nhìn vào mắt nhau, ánh lửa văng tung tóe.

"Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, An Đào. Đào bị khí thế của bọn họ làm sợ run, giờ chỉ muốn cuộn tròn người lại cho đỡ lạnh.

"Được rồi, Lục Cửu Gia có thể để bác sĩ An khám chân cho Liên Quân trước được không?" Bà cụ Kỷ gõ nhẹ gậy ba tong xuống đất, bà ấy đã sống hơn nửa đời người rồi, trải qua bao nhiêu. sóng gió, chắc chắn có can đảm hơn đám người trẻ tuổi kia nhiều.

Tiếng gõ vang lên, hơi lạnh trong phòng khách ngay lập tức tàn đi ít nhiều, Lục Sóc chậm rãi rồi ánh mắt, đột nhiên chuyển hướng nhìn An Đào Đào, ánh mắt không chút gợn sóng lại thâm trầm sâu thẳm.

An Đào Đào bị anh nhìn chằm chằm như thế thì cảm thấy áp lực vô cùng, cô không ngừng hít vào thở ra cố gắng nở nụ cười nói: "Đã bắt đầu có cảm giác chưa?"


An Đào Đào nói với Kỷ Liên Quân, mang theo sự nghiêm túc thuộc về người bác sĩ.

Kỷ Liên Quân cũng đưa mắt nhìn cô, sự xa. cách trong đôi mắt chỉ có tăng lên chứ không hề giảm đi, nhưng cũng không rét lạnh như khi đối mặt với Lục Sóc, có thể nói là đã rất dịu đàng rồi: "Có, có hơi đau."

An Đào Đào vui mừng nói: " Đây là chuyện tốt, nếu đã có cảm giác, vậy phương pháp điều trị của chúng ta sẽ thay đổi một chút, trước đó chỉ kí.ch thích hai chân anh, bây giờ mới chính thức chữa trị chân cho anh."

Mặc dù Kỷ Liên Quân không học y, nhưng anh ta hiểu hết những lời cô nói.

Anh ta gật gật đầu, không nói lời nào, hàng. lông mi xinh đẹp hơi nhướng lên, trong mắt anh ta có sự chờ mong, giống như hồ nước lặng yên tỏa ra một luồng ánh sáng, lập tức lan ra như ánh sao trời.

"Bệnh ở chân anh cũng đã lâu rồi, điều trị cũng sẽ hơi khó khăn." Nhìn vào đôi mắt lấp lánh. ánh sao của anh ta, An Đào Đào ngây người, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh: "Uống thuốc Bắc để điều dưỡng, đồng thờ ;ẽ châm cứu cho. chân anh, trước kia châm cứu để kí.ch thích và lưu thông mạch máu, vậy thì lần này sẽ kết hợp với tình hình bệnh của anh, bắt đầu trị liệu thật sự, mỗi tuần một lần, duy trì trong hai tháng, hai tháng sau chúng ta sẽ tiến hành bước điều trị tiếp theo."

"Hai tháng nữa, tôi đã có thể đứng lên chưa?" Kỷ Liên Quân nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lấp lánh ánh sao lại bắt đầu gợn sóng, giống như đá thủy tỉnh trơn bóng trên cửa sổ, sạch sẽ trong. suốt, lan ra từng đợt sóng.

An Đào Đào cảm nhận được sự nóng lòng của anh ta.

Đối với một người ba năm không thể đứng dậy mà nói, có thể có hy vọng đứng lên được là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng lại sợ giấc mộng đó sẽ tan biến, cho nên mới nóng lòng, trăn trở đến như vậy.

"Tôi không thể bảo đảm với anh điều gì cả, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn tình trạng hiện tại của anh." An Đào Đào nắm chắc thành công, nhưng cũng không đám nói ra lời khẳng định, nếu không đến lúc đó người ta sẽ càng thất vọng.

Kỳ Liên Quân cau mày, ánh sao lấp lánh trong đôi mắt bổng nhiên biến mất, đôi mắt trở nên tĩnh mịch, giống như một viên ngọc đẹp bị phủ bụi.


Nhưng anh ta lại như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt lại gợn lên một làn sóng mới: "Nếu có thể tốt hơn bây giờ thì còn gì tuyệt vời bằng, bắt đầu điều trị đi."

An Đào Đào gật gật đầu, vốn đang định giúp anh ta xắn ống quần lên, nhưng nghiêng đầu thì thấy pho tượng phật to đùng Lục Sóc đang còn đứng đây, cô nào đám xắn ống quần cho một tên đàn ông xa lạ, chắc chắn anh sẽ gi/ết chết cô.

"Chúng ta châm cứu trước, ai tới giúp đỡ đây?" An Đào Đào mở lời, ám chỉ việc giúp xắn ống quần.

Mẫn Dao muốn đi lên giúp đỡ, nhưng Kỷ Thần tranh lên trước, con cún con Kỷ Thần cẩn thận xắn ống quần của Kỷ Liên Quân lên, mỗi một động tác đều rất dịu dàng, có thể thấy tình cảm giữa hai anh em rất tốt!

Kỳ Liên Quân không quen lắm, đôi chân này của anh ta quá xấu...

Đôi chân tong teo gầy gò chỉ còn đa bọc xương xuất hiện trước mắt mọi người, Mẫn Dao và bà cụ Kỷ đã không chịu nổi, bụp miệng trốn ở một bên lặng lẽ rơi nước mắt.

Kỳ Thần cắn chặt hàm răng, vành mắt ửng đỏ.

Ngay cả Lục Sóc, sau khi nhìn thấy đôi chân không giống của con người kỉa cũng hơi cau mày, nhưng cũng lấy lại được bình tĩnh rất nhanh.

Ở đây chỉ có An Đào Đào là chẳng hể cau mày lấy một cái, giống như đây là một chuyện bình thường, cô lấy kim châm cứu ra, bình tĩnh nghiêm túc nói: "Bây giờ chân anh đã có cảm giác, có thể sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng nhé."

Kỷ Liên Quân không nói gì, nhưng đã nghe hiểu những lời cô nói.

Chỉ cần có thể đứng lên một lần nữa, chút đau đớn này thì đã tính là gì.

Bình Luận (0)
Comment