Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 159

“ Ờm... Cảm ơn kiến nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc sau.” An Đào Đào vẫn chau mày, chìm vào trong khổ não.

Hoàng Sâm giơ ngón cái, giống như đẩy mạnh tiêu thụ một mặt hàng nào đó: “Đừng cân nhắc nữa, Cửu Gia nhà chúng ta đỉnh của đỉnh.”

An Đào Đào cười khan, cũng không biết nên nói gì.

Bỗng nhiên Hoàng Sâm ghé sát bên tai An Đào Đào, trông rất thần bí: “Lát nữa Cửu Gia về, chị dâu phải nắm chắc cơ hội này đó.”

Nghe cơ hội này cứ thấy kiểu gì ấy, giống như bảo cô đi làm cái gì đó mờ ám không bằng.

Khuôn mặt nhỏ của An Đào Đào thoắt cái đỏ bừng giống như quả táo chín, từ trong ra ngoài đều tỏa ra vị thơm ngọt, ngay cả ánh mắt cũng ẩn chứa vẻ bối rối.

“Ừm, đợi Cửu Gia về rồi nói đi...”

An Đào Đào khoát tay, vừa nói xong đã nghe thấy tiếng còi xe ô tô.

Lục Sóc đã về rồi!

Đúng là không nên nói xấu sau lưng người ta, vừa nhắc đến đã thấy người về, không cho cô chút cơ hội chuẩn bị nào.

Hoàng Sâm cũng nghe thấy tiếng còi, hai mắt sáng rực như đèn pha, ánh nhìn trông cực kỳ mờ ám: “Cửu Gia về rồi kìa, lát nữa chị dâu đi nói với Cửu Gia đi. Anh ấy yêu chiều chị như vậy chắc chắn sẽ đồng ý thôi.”


Khóe miệng An Đào Đào co giật. Yêu chiều á?

Phần yêu chiều này trộn lẫn với máu, có thể giế.t chết người ta bất cứ lúc nào.

Xe tắt máy, Lục Sóc mặc chiếc áo khoác đen tiến vào phòng khách. Hoàng Sâm như cảm ứng được liền mau chóng lủi đi, cố tình để lại không, gian cho hai người bọn họ, tuyệt đối không làm bóng đèn.

An Đào Đào bị mấy lời nói của Hoàng Sâm làm cho lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị nhuộm đỏ hồng. Nghe thấy tiếng bước chân càng. ngày càng gần, cô như ngồi trên bàn chông, toàn thân cũng nóng đến bốc khói. Cô siết chặt lấy cây bút, suýt chút nữa đã gãy làm đôi.

Lục Sóc đừng chân lại, lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Em đang làm gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của anh, lông tơ toàn thân An Đào Đào dựng đứng cả lên. Cô vội quay đầu, lập tức chạm phải đôi mắt. đen như mực của Lục Sóc: “Không làm gì cả! Cửu Gia, anh ăn tối chưa? Hôm nay má Trần ninh nồi canh xương với ngô ngon lắm.”

Đôi mắt Lục Sóc sâu như đầm nước, anh nhìn vào cô cứ như muốn nhìn thấu cô. Hồi lâu sau anh mới hé môi đáp: “Ăn rồi.”

Giọng nói anh hơi trầm, không có độ ấm nhưng lại cực kỳ hay.

An Đào Đào còn chưa kịp nói gì, Lục Sóc đã rảo bước lên tầng, sau đó đi vào phòng sách như thể có việc phải xử lý.

An Đào Đào nhìn thoáng qua cánh cửa phòng sách đã đóng chặt, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục miệt mài vẽ vời.

Ban đầu cô chuẩn bị mười tờ giấy trắng, bây giờ đã bị vẽ hư hết, cô cũng không thiết kế được. cái gì nên hồn. Việc này không chỉ cần thiên phú mà còn cần phải tích lũy kinh nghiệm, nghiệp dư như cô làm kiểu gì cũng vô ích mà thôi.

An Đào Đào như cá mắc cạn, giãy dụa hấp hối một hồi, cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ khuất phục trước đại ma vương Lục.

Một tay cô cầm giấy vẽ, tay kia cầm bút lê từng bước nhỏ về phía phòng sách.

Khi đến trước cửa, cô phải hít một hơi thật sâu mới lấy hết can đảm để gõ cửa phòng.

“Mời vào.”

Không lâu sau đã nghe thấy giọng nói Lục Sóc từ bên trong truyền đến, vẫn trầm thấp như vậy, còn mang theo một chút lạnh lùng khó diễn tả bằng lời.

Đầu ngón tay của An Đào Đào run lên, sau đó bất chấp đẩy cửa ra. Khi bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Lục Sóc, cô nhếch miệng cười có hơi gượng gạo: “Cửu Gia, tôi không làm phiền anh chứ?”

Lục Sóc ngước mắt nhàn nhạt nhìn cô: “Có làm phiền, em định làm thế nào?”

An Đào Đào mở to mắt, lộ ra vẻ mặt hoảng hốt như con thỏ nhỏ, thật sự đáng yêu muốn chết: "Vậy Cửu Gia cứ tiếp tục, lát nữa tôi lại tới."


Vừa dứt lời, cô định bụng rời đi.

“Không cho em đi, lại đây với tôi.” Lục Sóc cau mày, giọng nói càng trầm thấp, giống như đang tức giận.

An Đào Đào sợ đến mức tim đập loạn nhịp, bước chân cô cứng đờ.

“Lại đây, ngồi xuống.” Lục Sóc chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh.

An Đào Đào có hơi xoắn xuýt một chút, nhưng. dưới sự uy nghiêm của Lục Sóc, cô chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống, ngoan đến mức khiến người ta muốn nhảy qua véo cho vài cái.

Ánh mắt Lục Sóc tối sầm lại, thật sự duỗi tay ra chậm rãi v.uốt ve khuôn mặt cô. Đặc biệt là khi lướt qua nốt ruồi lệ, tay anh lưu luyến ở nơi đó hồi lâu, ánh mắt càng thêm mê đắm, có thể nói là rất thích nó.

“Lên đây làm gì?” Anh hỏi, giọng trầm khàn nghe rất hay.

Cảm nhận được hơi nóng trên đầu ngón tay anh, An Đào Đào hơi ngẩn ngơ, khi nghe thấy giọng nói thì cô mới định thần lại: “Cửu Gia có biết về lễ hội văn hóa không? Trường tôi sẽ tổ chức lễ hội văn hóa vào thứ sáu. Hôm nay thầy chủ khá nhiệm đã giao nhiệm vụ cho tụi tôi, thời gian cấp bách nên phải tranh thủ từng phút từng giây.”

“Lễ hội văn hóa?” Lục Sóc đương nhiên biết về nó, nhưng anh không có hứng thú mấy. Hồi đó anh chỉ đặt đại một số thứ mình yêu thích lên gian hàng, còn kết quả như thế nào anh cũng không quan tâm lắm.

An Đào Đào gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, nhân dịp lễ hội văn hóa, lớp tụi tôi sẽ tổ chức triển lãm tranh. Nhiệm vụ thầy chủ nhiệm giao cho tôi là bối cảnh, tôi không rành về cái này lắm, nhưng, nghe nói là Cửu Gia biết.”

Nói xong, An Đào Đào mỉm cười, trong đôi mắt trong veo hàm chứa ý cười ấm áp, trông ngọt ngào như mật.

“Muốn tôi giúp em vẽ à?” Lục Sóc nhìn chằm. chằm vào mắt cô, thấp giọng hỏi.

An Đào Đào lắc đầu: “Không phải, muốn anh chỉ cho tôi một chút.”


Lục Sóc nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô và cây bút trong tay, ánh mắt trở nên nóng rực: “Ổ, cầm tay chỉ sao?”

Thấy anh đột nhiên trở nên không đứng đắn, An Đào Đào lại mở to mắt bối rối ngại ngùng, hai má ửng hồng: “Không phải, tôi không có ý đó. chỉ là hướng dẫn một chút là được rồi. Nếu Cửu. Gia không rảnh thì tôi tự đi mày mò vậy.”

Nói xong, cô định đứng dậy.

Lục Sóc nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt nổi lên bão táp:"Ngồi xuống, tôi cho em đi chưa?"

An Đào Đào gượng gạo ngồi xuống, khuôn mặt. nhỏ nhắn trông cực kỳ tủi thân.

“Không phải muốn vẽ bản thiết kế sao?” Lục Sóc nhíu mày nhìn chăm chú: “Trải giấy vẽ ra, lấy cọ vẽ ra đây.”

“Ò,” An Đào Đào luống cuống một hồi, thật lâu sau mới trải giấy vẽ ra. Lục Sóc cảm thấy cô quá lề mề liền nhoài người về phía trước và nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cầm tay cô chỉ dẫn.

Nhiệt độ sau lưng nóng như thiêu như đốt, giống như có thể lập tức thiêu đốt cô.

Lúc này, hoóc-môn thuộc về nam giới ập đến làm cho An Đào Đào đỏ bừng mặt. Cô giãy giụa một chút, chợt phát hiện ra cơ thể của Lục Sóc có hơi căng cứng, hơi thở càng thêm nóng bỏng và nguy hiểm hơn.

Như nghĩ đến điều gì, cô lập tức ngừng vùng. vẫy, ngoan ngoãn như thỏ con.

Lục Sóc nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt nguy hiểm như dã thú tràn ngập tính xâm lược, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Bình Luận (0)
Comment