Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 163

Lâm Hiểu Kiểu nghe xong, liên tục lắc đầu: Tớ không có, tớ thật lòng muốn làm bạn với mà, sao có thể trộm đồ nhà các cậu chứ?”

Cô ta che miệng nức nở, trông rất đáng thương.

Tạ Như tức đến nghiến răng, từng bước gây áp lực: “Rõ ràng cậu đã lấy trộm công thức bánh quy. gia truyền nhà tôi, bây giờ lại muốn bán di. Tôi biết gần đây nhà cậu gặp khó khăn, nhưng cậu cũng đừng làm chuyện trộm cắp thế chứ.”

“Tớ không có, cậu đừng nhục mạ tớ.” Lâm Hiểu Kiểu che mặt, trên mặt là một dấu tay lúc nãy vừa bị Tạ Như tát.

Còn trên mặt Tạ Như lại không hề có chút vết thương nào, có thể nghĩ được rằng khi nãy Lâm Hiểu Kiều đã bị Tạ Như túm lấy đánh, tỏ vẻ yếu ớt, cực kỳ đáng thương.

Đám sinh viên lúc nào cũng bênh vực kẻ yếu, bọn họ chỉ muốn làm tổn thương kẻ mạnh, đàn bà đanh đá.

“Gì mà trộm công thức bánh quy gia truyền chứ? Chắc chắn là Tạ Như nói hươu nói vượn. Thứ quý giá như công thức gia truyền mà lại tuỳ tiện để ở chỗ người khác có cơ hội trộm mất hay sao?”

“Phải đó. Thường ngày Lâm Hiểu Kiểu luôn im lặng, người yếu đuối thế mà lại có thể đi ăn trộm sao? Lại còn bán nữa chứ? Đánh chết tôi cũng không tin.”

“Đừng nói nữa, chắc chắn là Tạ Như đặt điều rồi. Bây giờ cậu ta đã lên được cành cao nên muốn đạp bạn bè cũ xuống!”

Lúc này, đám sinh viên mới để ý đến quan hệ của Tạ Như và An Đào Đào cực kỳ tốt.

Đó là cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia, người phụ nữ tôn quý nhất thành phố A. Không, cho dù tính toàn thế giới thì cũng hoàn toàn không kém cạnh. Bọn họ mà được như thế cũng đá bạn bè nghèo. khó đi, bằng mọi cách trèo lên trên.

“Tôi không đặt điều, cô ta ăn trộm, cô ta chính là một tên trộm.” Tạ Như tức đến đỏ mặt tía tai, nhất định không buông tha.

“Tớ không có...” Gương mặt Lâm Hiểu Kiều tái nhợt, cơ thể lảo đảo: “Chúng ta tốt xấu gì cũng, từng là bạn bè, sao cậu lại làm thế? Hồi mặt cậu đầy mụn lúc nào tớ cũng ở bên cạnh cậu, bây giờ cậu lại trở mặt không nhận người à?”


Lâm Hiểu Kiểu khóc như hoa lê ướt mưa, trong nháy mắt đã chiếm được một làn sóng ủng. hộ.

Tạ Như tức đến không thở nổi.

“Đào Đào, phải làm sao đây?” Chu Mễ nóng, ruột nắm tay An Đào Đào, cô ấy là cục cưng trong nhà, chưa từng chứng kiến cảnh đối chọi thế này.

An Đào Đào nhíu mày: “Đàn chị Tạ Như, chị đã xoá sao lưu trong điện thoại cô ta rồi à?”

Tạ Như đỏ mắt, lắc đầu: “Không, chị thẳng tay tát cô ta một cái, làm gì có thời gian mà xoá?”

Thẳng tay tát một cái?

Hành động dứt khoát thật!

Nếu bây giờ đúng hoàn cảnh thì cô nhất định đã bật ngón cái rồi: “Nói cách khác, điện thoại cô. ta vẫn còn giấu chứng cứ. Chúng ta chỉ cần bóc. chứng cứ này ra, nếu cô ta còn giảo biện nữa thì

em sẽ gọi cô ta là bố.”

“Hả?” Tạ Như ngạc nhiên.

Cô ấy chỉ lo vạch mặt, hoàn toàn không nghĩ đến chứng cứ.

An Đào Đào không muốn kì kèo nữa, vươn tay ra thô lỗ giật điện thoại của Lâm Hiểu Kiểu:"Chúng ta đừng nhiều lời, cứ lấy bản sao lưu của điện thoại ra là biết được ai đang nói dối ngay.

Lâm Hiểu Kiểu thấy điện thoại mình đã mất, mắt đảo liên tục, đầu óc rối loạn.

Tiêu rồi. Hình ảnh công thức gia truyền trong điện thoại còn chưa xoá, không chỉ mỗi ảnh thôi mà lịch sử trò chuyện cũng chưa xoá.

Cô ta nghĩ rằng con ngốc Tạ Như sẽ không. nghĩ đến việc lấy chứng cứ. Ai ngờ rằng bạn mới của cô ta lại thông minh như thế, phản ứng cực kỳ nhanh.

An Đào Đào mở điện thoại nhưng phải nhập mật khẩu.

Cô hỏi: “Mật mã là số mấy?”

Lâm Hiểu Kiểu cắn môi, có chết cũng không khai.

Tạ Như hầm hè nói: “9xxxxx.”

Lâm Hiểu Kiểu trợn tròn mắt, mặt trắng, bệch.

An Đào Đào nhập mật khẩu, “vèo” cái đến màn hình chính, cô vào thẳng chủ đề, ấn mở một tấm hình: “Mọi người cùng nhìn xem, trong điện thoại của Lâm Hiểu Kiểu quả thật có công thức bánh quy gia truyền. Đây là chứng cứ, đừng chống chế nữa.”

Đám sinh viên nhìn thấy công thức gia truyền thì tiếng chỉ trích cũng nhỏ dần.


Bọn họ tưởng đây chỉ là một màn tranh cãi thông thường mà thôi, không ngờ lại chôn một quả đưa lớn như thế. Lúc nãy bọn họ chỉ trích hào. hứng vô cùng, bây giờ đã bị vả mặt bôm bốp. Mặt đám sinh viên mặt lập tức vàng như nghệ.

Lâm Hiểu Kiểu thấy cục diện đã thay đổi, cũng không biến sắc: “Không phải, đây chỉ là danh sách nguyên liệu trên một hộp bánh quy. khác trên thị trường thôi, làm gì có quy định không được chụp chứ.”

Đám sinh viên ngẫm nghĩ, chắc đầu óc cũng ngu muội nên lại bị cô ta lừa.

“Phải đó, chụp tấm hình làm sao có thể là chứng cứ được chứ? Bây giờ tôi chụp đại một tấm hình đồ ăn có phải cũng bị xem là ăn trộm không?"

“Tôi đi nhà hàng ăn gì cũng thích chụp đăng, lên vòng bạn bè, có phải cũng bị cho là trộm cướp mà bắt lại không?”

“Chuyện bé xé ra to!”

Lâm Hiểu Kiều thấy vậy, chợt thấy vui vẻ cười lên.

Chu Mễ và Tạ Như giận đỏ mắt, đúng là một lũ ngu đui mù!

An Đào Đào bình tĩnh tìm lịch sử trò chuyện, không lâu sau quả thật tìm được vài thứ tốt: “Kỹ thuật nói đối không chớp mắt của mấy người làm tôi rất bội phục. Nhưng bây giờ còn có lịch sử trò chuyện, để tôi xem mấy người còn định giảo biện thế nào.”

Nói rồi,cô mở lịch sử trò chuyện ra.

Bên trên cho thấy Lâm Hiểu Kiểu đang nói chuyện với một người, nội dung xoay quanh công. thức gia truyền.

Lâm Hiểu Kiều cho người nọ xem một phần công thức, người nọ nói muốn mua, còn đồng ý trả giá cao chục triệu.

Nhưng cô ta vẫn không hài lòng, quanh co muốn nhiều tiền hơn nữa, phát huy bản chất tham lam cực kỳ thuần thục, hoàn toàn trái ngược với đáng vẻ hướng nội, thẹn thùng thường ngày.

Đám học sinh nhìn rõ rồi lại bị và mặt bôm bốp, bọn họ ôm mặt, không đám nói gì nữa.

Lâm Hiểu Kiểu trợn trừng mắt, không ngờ lịch sử trò chuyện của mình cũng bị mò ra. Loại ma quỷ gì thế này?


“Cô còn muốn giảo biện à?” An Đào Đào lấy ện thoại mình ra, chụp lại lại lịch sử trò chuyện để lưu giữ trong máy mình rồi xoá hết mọi thứ trong điện thoại Lâm Hiểu Kiều để cô ta không còn gì để bán lấy tiền nữa.

Cô ta thấy công thức gia truyền đã bị xoá sạch, mặt mày xanh mét nhìn cô với ánh mắt ngập tràn oán hận.

Thế mà cô lại dám xoá đồ của cô ta, đó chính là tiền cứu mạng của cô ta.

Bây giờ cô ta chỉ muốn băm vằm An Đào Đào.

ra làm trắm mảnh.

Cô nhìn cô ta chăm chú, khí thế quanh người lạnh lẽo: “Chuyện này không vẻ vang gì. mong rằng sau này cô đừng nhắc đến nữa. Còn muốn nói thì thư luật sư chờ các người.”

Đám sinh viên sợ hãi vô cùng.

Thư luật sư... Thứ đó không phải giỡn chơi. “Với thân phận của tôi bây giờ muốn gửi thư. sư cũng vô cùng đơn giản, các người nói xem có phải không?” Cô cong môi, giọng nói ngọt ngào dịu đàng như một viên kẹo mềm.

Nhưng đầm sinh viên lại không thấy ngọt mềm mà chỉ thấy thật đáng sợ.

Không hổ là người phụ nữ của Lục Cửu Gia, khí thế cực mạnh!

Đám sinh viên luôn miệng đảm bảo sẽ không tiết lộ ra ngoài, sau đó nhanh chân đi mất, chỉ còn lại nhỏ thảo mai Lâm Hiểu Kiểu.

Cô ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, xụi lơ dưới đất.

An Đào Đào khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại trước mặt cô ta, khí chất áp bức toả ra: “Lâm Hiểu Kiều, công thức gia truyền tuyệt đối không thể bán lấy tiền được. Cô còn đám bán thì thứ chờ cô chính là lệnh triệu tập của toà án."

Bình Luận (0)
Comment