Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 213

Trong lòng An Định Nhiên thấp thỏm không yên, sốt ruột hỏi: "Không thể nào, tại sao Lục Cửu Gia có thể giữ một kẻ lừa đảo ở bên cạnh mình cho được?"

Bố An cười nhạo: "Con cũng không phải là Lục Cửu Gia, làm sao con có thể biết cậu ta nghĩ gì"

An Định Nhiên há miệng, nhưng một lúc sau cũng không lên tiếng.

Mẹ An giảng hòa, lên tiếng: "Ông xã, anh cũng đừng trách Định Nhiên, tất cả là lỗi của con nhỏ nhà quê kia, bây giờ mọi việc do con nhỏ nhà quê làm đã được làm sáng tỏ, Lục Cửu Gia chắc chắn sẽ gi.ết chết nó.”

Bố An vẫn có chút lo lắng, trong mắt ông ta hiện lên sự hốt hoảng: "Nhưng mà hai người có thể bảo đảm Lục Cửu Gia sẽ không sẽ ra tay với nhà họ An của chúng ta sao?"

"Làm sao có thể chứ?" An Định Nhiên trừng. tức giận lớn tiếng nói: "Lúc đó con đã nói là An Đào Đào bày mưu tính kế mới có thể thay thị con gả đi thành công, con chính là người bị hại, làm sao Lục Cửu Gia có thể trách nhà họ An của chúng ta được?"

Bố An nhíu mày, nghiêm mặt nói: "Nhưng mà An Đào Đào cũng khẳng định là do nhà chúng ta sắp đặt Hồng Môn yến, cô ta cũng là người bị ép nên bắt buộc phải gả."

An Định Nhiên cắn môi, liên tục an ủi bản thân: "Cô ta nói bậy, nhất định Lục Cửu Gia sẽ không tin tưởng cô ta."

"Ông xã à, anh cũng đừng mắng Định Nhiên, con bé cũng đã biết lỗi rồi, hơn nữa Lục Cửu Gia cũng không có ý làm khó nhà họ An chúng ta, chúng ta cũng đừng tự hù đọa chính mình.” Mẹ An lên tiếng an ủi.

Bố An nắm chặt tay, trong lòng thấp thỏm. không yên, ông ta nói: "Không được, chúng ta vẫn nên đến nhà họ Lục để xin lỗi, dù sao thì An Đào Đào cũng là người nhà họ An, với lại chuyện Định Nhiên làm ẩm ï trong buổi tiệc cũng rất khó coi, nếu chúng ta chủ động nói lời xin lỗi trước, Lục Cửu Gia muốn làm khó chúng ta cũng sẽ nể mặt chúng ta một chút."

Vừa nghe sẽ đi tìm Lục Cửu Gia, hai mắt của An Định Nhiên lập tức sáng lên.

Cô ta hỏi: "Bố, có nghĩa là chúng ta đi đến thự của Lục Cửu Gia, vậy thì có phải con cũng sẽ có thể gặp được Lục Cửu Gia đúng không?"


Bố An nhíu mày trả lời: "Đúng vậy, nhưng con không được gây phiền phức."

An Định Nhiên xua tay, ngay lập tức thể hiện quyết tâm của bản thân: "Làm sao con có thể gây phiền phức chứ, con chỉ là muốn đến đó nhìn thấy Lục Cửu Gia mà thôi, như vậy thôi con cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi."

Gương mặt của bố An đầy sự phức tạp nhìn cô ta, muốn nói rồi lại thôi. Bản thân An Định Nhiên đang tự chìm đắm trong thế giới của cô ta, cả người đều vui vẻ, rạo rực.

******

An Đào Đào không hể biết quyết định của nhà họ An, cô đang nằm trên sofa xem tivi.

Bởi vì cô đã được làm rõ thân phận, cho nên An Đào Đào không cần phải gò bó giống như trước kia nữa, cô có thể thả lỏng bản thân giống như lúc còn ở nông thôn vậy.

Dù sao cô cũng không phải là cô chủ gì đó, mấy cái quy tắc này nọ cũng không hề liên quan đến cô.

Đối với cô mà nói, mấy tháng qua là khoảng, thời gian vô cùng ngột ngạt, làm chuyện gì cũng phải dựa theo thân phận của An Định Nhiên, ở trước mặt Lục Sóc còn phải tỏ ra ngoan ngoãn, chỉ sợ bị phát hiện.

Bây giờ mọi chuyện đã bại lộ, cô không còn sợ hãi nữa.

Đúng lúc An Đào Đào đang xem hài kịch vui vẻ thì có một bóng người từ bên ngoài đi vào.

Cô vừa quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Quý Thiên Trạch.

So với đáng vẻ hăm hở trước đây thì hôm nay Quý Thiên Trạch trông có vẻ sa sút, đặc biệt là lúc nhìn vào ánh mắt của anh ta, An Đào Đào có thể cảm nhận được tâm trạng của anh ta không tốt, giống như ăn mấy chục con ruồi bọ vậy.


Nhìn thấy Quý Thiên Trạch không vui, An Đào Đào cũng rất sảng khoái.

Mấy ngày trước, anh ta còn đứng trước mặt chê cười cô, bây giờ lại giống một con gà trống thua cuộc, cũng thật là buồn cười.

Lúc đi ngang qua cô, Quý Thiên Trạch nhẹ giọng mắng: "Không ngờchị còn có thể sống đến bây giờI"

Anh ta vô cùng tức giận, nhưng mà anh ta lại không muốn nhắc đến chuyện đó.

An Đào Đào di chuyển ánh mắt, đột nhiên gọi anh ta: "Đứng lại."

Quý Thiên Trạch đứng lại, quay đầu, không kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì?"

An Đào Đào khoanh hai tay trước ngực, cằm. hơi nhấc lên: "Lần trước anh nói với tôi, tham dự buổi tiệc đó nhất định sẽ phải chết, chẳng lẽ, mọi chuyện là do An Định Nhiên sắp xếp?"

Cô càng nghĩ càng thấy có khả năng, Quý Thiên Trạch là người của Lục Sóc, ít nhiều cũng có quyền hạn, không khó để đưa An Định Nhiên đến buổi tiệc.

Đôi lông mày của Quý Thiên Trạch nhíu lại: Chị không có bằng chứng thì đừng ăn nói lung tung."

An Đào Đào phất tay, cười một cách xấu xa, "Nếu không phải đo anh nói thì không cần kích động như vậy, anh kích động như vậy làm. cho tôi cảm thấy anh đang chột dạ đó."

"Chị..." Mặt của Quý Thiên Trạch đỏ bừng.


An Đào Đào vẫn đang cười nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng, nhìn thật giống con sói nhỏ, cô nói: "Trước khi tham gia buổi tiệc là chị dâu của anh, sau khi tham gia buổi tiệc tôi vẫn là chị dâu của anh, anh có cảm giác như thế nào khi người vẫn không bị thay đổi?"

Cảm nhận được sự kiêu ngạo của cô, Quý Thiên Trạch tức giận đến gương mặt cũng vặn vẹo theo.

Anh ta quay đầu bỏ đi, không hề muốn ở lại chỗ này nữa, chỉ cần ở lại thêm chút nữa anh ta sẽ tức chết.

Thật sự anh ta không ngờ tới, mạng của An Đào Đào lại lớn như vậy, làm sao mà Lục Cửu Gia có thể chấp nhận giữ một kẻ lừa đảo như vậy ở bên cạnh?

Thật vô lớ, tất cả đều thật vô lý.

Năm giờ chiều, Lục Sóc trở về.

Vừa lúc anh bước vào, thì nhìn thấy An Đào Đào đang ngồi trên ghế sofa xem chương trình.

giải trí, cười rất là vui vẻ.

So với đáng vẻ lúc nào cũng trông như khúc gỗ trước đây, bây giờ trông cô vô cùng hoạt bát, lúc cười lên giống như đóa hướng đương, rực rỡ khiến người khác luôn muốn ngước nhìn.

Cảm giác được có người nhìn mình, An Đào Đào ngước mắt, miễn cưỡng mở miệng chào hỏi: "Cửu Gia."

Chào hỏi một cách có lệ xong, An Đào Đào tiếp tục quay đầu xem tivi, cũng không thèm để ý đến Lục Sóc nữa.

Lục Sóc bị phớt lờ hoàn toàn nên ánh mắt của anh tối sầm lại, nếu đổi lại là trước đây, cô đã sớm đâm đầu đi qua giúp anh cầm áo, chăm sóc vô cùng ân cần chu đáo, còn bây giờ thì thân phận đã bị bại lộ, bộ mặt thật của cô lập tức lộ ra, ngay cả giả vờ quan tâm cũng lười chẳng buồn

Tuy rằng Lục Sóc thích đáng vẻ hiểu chuyện, lấy lòng người khác của cô, nhưng dáng vẻ hoạt bát sống động không chút nịnh nọt này càng làm cho lòng anh khó kiểm lóng, anh liếm khóe miệng, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm nóng bỏng, giống như muốn ăn thịt người.


Anh bước từng bước qua, đến khi bắt gặp tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong thùng rác, ánh mắt nóng bỏng vừa rồi lại đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, không khí của phòng khách bỗng trở nên lạnh lẽo, trên người anh giống như phủ một tầng sương.

Nụ cười của An Đào Đào cứng đờ, cơ thể theo bản năng mà co rúm lại.

Sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh thế này?

Lục Sóc ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Thỏa thuận ly hôn?"

An Đào Đào giật mình, quay đầu nhìn về phía Lục Sóc.

Lục Sóc tới gần, sắc mặt u ám, ánh mắt càng trở nên đáng sợ hơn lúc trước, hỏi cô: "Em muốn lyhôn à?"

An Đào Đào chớp chớp đôi mắt, chắc chắn anh ta đã nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong thùng rác, biết vậy đã đốt bỏ cho rồi.

Cô ngồi thẳng lưng, vô cùng nghiêm túc nói: Cửu Gia, tôi không muốn ly hôn, anh phải tin tưởng tí

Thật không?" Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng hung ác nham hiểm, làm cho người khác run sợ.

Đối điện với ánh mắt như vậy, An Đào Đào không hể lo sợ mà giải thích: "Cửu Gia, hôm nay bà cụ Lục có đến đây, thỏa thuận ly hôn này là do bà ấy mang tới."

Lục Sóc híp mắt lại, lúc anh nghe đến bà cụ Lục, sắc mặt của anh ta càng thêm khó coi, trong mắt để lộ ra tia máu, anh hỏi: "Bà ấy đến đây?"

Cô phát hiện ra Lục Sóc đã chuyển sự tức giận lên người của bà cụ Lục, An Đào Đào lập tức tố cáo "Đúng vậy, hôm

hành động quá quắt của bà ất nay bà ấy đến là để hỏi tội tôi! Bà ấy vẫn luôn khinh thường thân phận của tôi, sau khi biết tôi là đứa con riêng ở nông thôn thì càng thêm khinh thường, bà ấy còn dùng cái thân phận cao quý của mình mà muốn tôi phải nghe theo sự sắp đặt của bà ấy nữa cơ."

Lục Sóc nghe xong, ánh mắt càng thêm sâu hút, tựa như con thú ngủ đông đang ẩn nấp trong rừng sâu, làm cho người khác kinh sợ.

Bình Luận (0)
Comment