Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 29

An Đào Đào chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái này đã ngồi vào vị trí bên trái mình.

“Tôi tên Chu Mễ, vừa rồi tôi có nghe người ta kể về cậu.” Chu Mễ quen thuộc khoác tay ôm lấy bả vai cô: “Cậu biết châm cứu, còn cứu tỉnh được Kỷ Thần đang bị cảm nắng nữa.”

An Đào Đào có chút không quen nhíu mày, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét: “Ừm, tôi biết, lúc còn rất nhỏ tôi đã từng học.”

Hai mắt Chu Mễ sáng long lanh, vẻ mặt đầy hứng thú và tò mò: "Nếu biết châm cứu, vậy cậu cũng biết mấy thứ bắt mạch gì đó của trung y đúng không?”

An Đào Đào không thể nào chối từ với những người nhiệt tình như vậy: “Cái đó tôi cũng biết, cũng là học lúc nhỏ.”

Chu Mễ dựng thẳng lên ngón cái, không chút nào che giấu sự sùng bái trong đáy mắt: “Lợi hại, tuổi nhỏ như thế mà đã biết châm cứu bắt mạch.

Nhà tôi có mở bệnh viện nhưng tôi lại không có hứng thú gì với y học nên chỉ có thể đến đây học. văn.”

“Chỉ cần là mình thích thì học thứ gì cũng. được.” An Đào Đào mỉm cười, không nghĩ ra mình nên nói gì, chỉ đành nói ra một câu khô khan như vậy.

“Cậu nói đúng lắm, tôi phải kiên trì với ước mơ của mình!” Chu Mễ nắm chặt tay, trong mắt. như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy: “Đúng rồi, cậu không có sách giáo khoa thì xem chung với tôi đi, giáo viên dạy văn vừa khó vừa nghiêm. túc, kinh khủng lắm!.”

An Đào Đào sửng sốt: “Hả, được không đó?

Chu Mễ đã ra tay nhích bàn học của hai người sát lại nhau, sau khi làm xong tất cả, cô ấy mở sách giáo khoa ra, thế thì hai người đều có thể nhìn thấy.

“Đương nhiên là được, đến đây, nhích lại gần một tí rồi cùng xem thôi.” Chu Mễ vẫy tay với cô, khắp người tỏa ra sự nhiệt tình.


An Đào Đào có thể cảm nhận được sự thiện ý của cô ấy, loại thiện ý phát ra từ trong nội tâm này thật sự quá khác biệt so với những người trong căn biệt thự đó.

“Cảm ơn.” An Đào Đào nhếch môi nở một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên An Đào Đào nở một nụ cười thật lòng từ lúc vào thành phố A đến nay, lúc ở trong biệt thự cô chưa hề cười thật lòng một lần nào.

Nhìn thấy cô cười, Chu Mễ cũng ngần cả người. Lúc cô cười rộ lên thật sự rất đẹp, nhất là nốt ruồi lệ dưới mắt ấy sinh động hấp dẫn ánh mắt của người khác: “Oa, An Đào Đào, cậu cười tươi trông đẹp lắm ấy.”

An Đào Đào cũng sững sờ, đây là lần đầu tiên cô được một cô gái khích lệ.

Trước kia khi ở nông thôn, những cụ bà ở đấy đều không ưa cô, cũng chẳng khen cô lần nào, vì cô là con gái ngoài giá thú, trong mắt người ở thế hệ trước thì một đứa con gái ngoài giá thú như cô đều khiến người khác kiêng kị.

An Đào Đào nhếch môi, cùng xem sách giáo khoa với Chu Mễ.

Reng -

Tiếng chuông vào giờ học vang lên, người đi vào là một ông thầy đầu hói. Thoạt nhìn thật sự nghiêm túc, ít khi nói cười, kiến thức văn học ông ta đạy cũng buồn tẻ và nhạt nhẽo khiến bọn học sinh mơ màng sắp ngủ, An Đào Đào chống cằm, suýt nữa cũng gục theo luôn.

Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, An Đào Đào mới cảm thấy bản thân sống lại.

"Tôi nói không sai đúng chứ, có phải giáo viên dạy văn nghiêm túc lắm đúng không? Đáng. sợ vãi đạn.” Chu Mễ lại tự tiện ôm bả vai An Đào Đào.


An Đào Đào đã quen với sự nhiệt tình của cô ấy, cô nhếch môi cười nói: “Đúng là siêu nghiêm túc, vừa rồi tôi cũng có cảm giác thầy ấy đang trừng tôi, có thể là vì tôi không có sách giáo khoa."

“Giáo viên dạy văn ghét học sinh không đem. sách giáo khoa theo nhất, một khi phát hiện thì người đó sẽ bị kéo ra ngoài hành lang đứng, cũng may cậu có tôi.” Chu Mễ vỗ ngực mình, cằm nhỏ cũng hếch lên.

An Đào Đào cười rộ lên: “Cảm ơn cậu.”

Rất nhanh chương trình học của hôm nay đã kết thúc, trong một ngày quan hệ giữa An Đào Đào. và Chu Mễ cực kỳ tốt, đã đến nỗi dính lẹo nhau như hình với bóng, cho đù đi vệ sinh cũng muốn đi chung.

“An Đào Đào à, lát nữa tôi muốn đến cửa hàng. văn phòng phẩm mua bút, cậu đi với tôi nhé.” Chu Mễ phát hiện bút trong hộp bút hỏng rồi nên chủ động mời cô.

An Đào Đào vừa định đồng ý thì lại đột nhiên nhớ đến tên điên trong biệt thự.

Tuy có khi anh không về biệt thự nhưng lỡ như hôm nay trở lại thì sao?

Nếu thấy cô không về biệt thự đúng giờ, chẳng phải cô sẽ gặp tai ương à?

An Đào Đào trợn to hai mắt, định tìm một cái cớ từ chối trước rồi tính sau. Tên điên đó xấu xa bi3n thái như vậy, cô vẫn chưa muốn chết.

“Chu Mễ, hôm nay nhà tôi có việc nên không, đi mua văn phòng phẩm cùng cậu được, lần sau chúng ta đi cùng đi nhé.” An Đào Đào sờ mũi cười, những lời này vừa nói ra đã có cảm giác có trách nhiệm.

Chu Mễ nghe xong cảm thấy rát đáng tiếc: “Ổ, tiếc thật đấy, thế để lần sau chúng ta đi chung


Sau khi tan học, hai người vừa nói vừa cười bước ra khỏi cổng trường.

Vừa đi được vài bước, An Đào Đào đã phát hiện một chiếc Rolls Royce đang đậu trên đường phố đối điện, nó đậu ở đó trông kiêu ngạo vô cùng, cũng vô cùng bắt mắt.

An Đào Đào nhìn thoáng qua, sắc mặt cũng thay đổi, đó là xe của Lục Sóc.

Quả nhiên bọn họ đến đón cô về biệt thự....

Mỗi ngày trường học quý tộc đều sẽ có siêu xe

đi ngang, Chu Mễ cũng không cảm thấy chiếc Rolls Royce đó đậu ở đấy có gì không đúng.

Cô ấy vẫy tay với An Đào Đào, nói: “An Đào Đào, tôi đi mua văn phòng phẩm trước, ngày mai gặp lại.”

Tâm trạng của An Đào Đào vốn đang rơi vào đáy cốc, nhưng nghe thấy giọng nói của Chu Mễ thì tâm trạng thoáng chốc ấm lên: “Ừm, hẹn mai gặp lại.”

Chờ đến khi bóng đáng của Chu Mễ biến mất An Đào Đào mới đi qua đó một cách không tình nguyện.

An Đào Đào gõ cửa kính xe, sau đó cửa xe từ từ hạ xuống...

Ngay khi cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt. quá mức nhợt nhạt thoáng chốc ánh vào mắt An Đào Đào, cô khẽ nhếch môi, biểu cảm trên mặt thoáng ngưng trệ.

Lục Sóc ngồi an tĩnh ở ghế sau xe, trên người khoác chiếc áo gió màu đen vạn năm bất biến, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ đóng băng, chẳng. chứa chút tình cảm nào của nhân loại. Truyện Ngược

An Đào Đào sợ đến mức run bần bật, cô còn tưởng chỉ có Hoàng Sâm đ ến đón, nào ngờ vị Đại Phật luôn xuất quỷ nhập thần này cũng có mặt.


Lúc cửa kính xe vừa hạ xuống cô đã sợ đến mức suýt rớt tim ra ngoài.

Giờ phút này cô cảm thấy Lục Sóc tựa như ác quỷ lạnh lùng bước ra từ địa ngục, khắp người phảng phất ánh ma trơi màu lục khiến con người ta sợ hãi, mà đôi mắt của anh vẫn sâu thẳm, hung ác và nham hiểm như thuở ban đầu, chứa đầy sự lạnh lẽo.

Thật đáng sợ...

An Đào Đào li3m cánh môi, toàn thân vô thức run rẩy, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chân chạy về Tại trường học không bao giờ đi ra nữa.

Nhưng cô chẳng hề làm sai chuyện gì cả, cócần trốn không?

Lỡ như chạy thoát thì Lục Sóc sẽ có cái cớ để tra tấn cô.

.Mồ hôi hột chảy đầy trán An Đào Đào, sau đó cô gượng ra một nụ cười, giọng nói ngọt ngào êm tai: “Cửu gia, sao anh lại đến đây?”

“Cô không muốn nhìn thấy tôi?” Lục Sóc nhìn chằm chằm vào cô, đôi con ngươi thâm thúy lạnh lẽo đến mức có thể đông cứng chết người.

Vừa rồi anh có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa trên khuôn mặt của An Đào Đào, từ vui vẻ đến kinh ngạc rồi lại đến sợ hãi, vui vẻ là trước khi nhìn thấy anh, mà kinh ngạc và sợ hãi là sau khi thấy được.

Mặt anh đáng sợ đến vậy sao?

An Đào Đào chột dạ cực kỳ, lắc đầu nói ngay: " Không có, Cửu gia đột nhiên xuất hiện đến đón tôi tan học, tôi vui còn chẳng kịp...”

Vui đến nỗi sắp ngất luôn rồi.

“Vậy sao?” Lục Sóc lẳng lặng nhìn cô, con ngươi u ám có thể nhìn thấu tất cả.

Bình Luận (0)
Comment