Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 55

An Đào Đào tỏ vẻ nghỉ ngờ.

Tự nhiên lại có tình người như vậy sao?

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm con Becgie, phát hiện sự hung dữ và cảnh giác trong mắt nó đường. như đã giảm di rất nhiều, nó còn lấy đầu đẩy đẩy cái đ ĩa, đôi mắt đen láy tràn đẩy khát vọng như thể đang làm nũng.

Lúc nó không hung hãn thực ra cũng khá đáng yêu.

An Đào Đào không chống cự lại được trước. những cục bông mềm mềm, nhất là những cục bông thích làm nững như thế này.

Cô nhặt cái đ ĩa lên, nhẹ nhàng nói: “Được. thôi, vậy thì tao sẽ chơi ném đ ĩa với mày, nhưng mà mày không được cắn tao đâu đấy, nếu không tao sẽ không chơi với mày nữa.”

Con Becgie ngẩng đầu lên, vẫy đuôi với An Đào Đào.

Những con vật nhỏ vẫy đuôi là biểu hiện của việc chúng đang vui vẻ và thiện chí, vậy nên chắc chắn chúng sẽ không cắn người.

“Vậy chúng ta đến bãi đất trống ở sân sau chơi nhé.” An Đào Đào cầm lấy chiếc đ ĩa, đi về phía sân sau.

Con Becgie đi theo sau cô, dáng đi rất hiên ngang, đi từng bước vô cùng cao quý.

Đi đến sân sau, con Becgie cứ quẩn quanh chân An Đào Đào, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, dường như đang nhắc cô giờ có thể chơi ném đ ĩa rồi.

An Đào Đào nhếch môi, dùng sức ném thật mạnh chiếc đ ĩa ra xa.

Dưới ánh trăng, chiếc đ ĩa lóe lên một tỉa sáng, con Becgie nhắm chuẩn thời cơ lao về phía chiếc đ ĩa, tốc độ của nó vô cùng nhanh, chớp mắt một cái nó đã chạy đến chỗ chiếc đ ĩa rồi.


Nó nhảy lên ngoạm lấy đuôi chiếc đ ĩa, sau đó lại thích thú chạy về phía An Đào Đào.

Đợi đến lúc nó chạy về bên cạnh cô, nó lại cọ đầu vào chân cô, chiếc đuôi xù cũng vẫy tít mù, nhìn vô cùng thân thiết, vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không thấy đáng vẻ hung ác mấy hôm trước.

An Đào Đào nuốt nước bọt, vẫn cẩn thận lấy chiếc đ ĩa từ miệng nó ra.

“Mày vẫn muốn chơi nữa à?” An Đào Đào cầm. chặt chiếc đ ĩa, cúi đầu nhìn nó.

Con Becgie lè lưỡi, đôi mắt lấp lánh nhìn cô, lại nhìn chiếc đ ĩa trong tay cô, ra vẻ muốn tiếp tục chơi nữa.

Cô lại ném chiếc đ ĩa đi, một giây sau nó đã chạy như bay nhặt chiếc đ ĩa lại.

An Đào Đào khom lưng cẩn thận xoa đầu nó: Tốc độ của mày nhanh quá, mày có biết nếu làm vậy thì tao sẽ mệt lắm không?”

Con Becgie nghiêng đầu, nhìn cô với vẻ đáng yêu.

An Đào Đào thở đài một hơi, thôi vậy, cô cứ chơi cùng nó đi, nó đang vui vẻ như vậy cô cũng, không đành lòng để nó thất vọng, nó muốn chơi thế nào thì chơi thế đó đi.

Cô lại ném chiếc đ ĩa, đột nhiên trước mắt lóe lên, trong đôi mắt sáng trong ánh lên một tia giảo. hoạt.

Con chó không biết cô đang nghĩ gì, vẫn ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt khát vọng.

An Đào Đào nhướn mày, giả vờ ném chiếc đ ĩa đi.

Quả nhiên, con Becgie lại đuổi theo, tốc độ cực nhanh, nhưng chạy được nửa chừng nó lại đột nhiên phát hiện ra chỗ nào đó không đúng, cái đ ĩa đâu?

Cái đ ĩa đâu mất rồi?

An Đào Đào nhìn thấy sự nghỉ ngờ trong ánh mắt của nó, cô không nhịn được nữa, bật cười haha: “Haha, mày bị tao lừa rồi, tao vốn đĩ chưa ném cái đ ĩa đi mà.”

Con chó hình như hiểu được lời cô nói, quay đầu chạy lại phía cô.

Nó lại xoay vòng bên chân An Đào Đào, đôi mắt đen láy rất ấm ức, nó nhìn cô chằm chằm, hình như lại còn nức nở nghẹn ngào.

An Đào Đào cúi người nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nó xoa xoa, cô vẫn cười, tiếng cười nhẹ nhàng, nghe rất ngọt ngào: “Haha, mày bị tao lừa rồi, ai bảo mày dữ với tao, đừng nhìn tao như vậy. Tao cũng biết ghi thù đấy.”

Lúc này, An Đào Đào không hề phát hiện, trong một chỗ khác ở sân sau, hiện tại đang có thêm một người.

Lục Sóc vừa mới đi xử lý việc công ty, anh lái xe về, vốn định lên tầng tìm cô, nhưng đột nhiên. lại nghe thấy một tràng tiếng cười ngọt ngào mềm. mại của cô.

Tiếng cười lọt vào tai anh, khiến anh cảm nhận được một loại hấp dẫn đặc biệt, Lục Sóc không nhịn được muốn đi tìm tiếng cười đó.


Đến sân sau, quả nhiên anh thấy An Đào Đào, còn có con Becgie mà anh nuôi. Hôm qua, lúc cô nhìn thấy nó, mặt cô trắng ch như tờ giấy nhưng hôm nay, cô lại chơi đùa với nó rất vui vẻ...

Hôm qua anh chỉ cho con Becgie ngửi mùi của cô một chút, vì anh chỉ muốn để cho nó làm quen, không tỏ thái độ quá gay gắt với cô, nhưng bây giờ mọi việc lại hoàn toàn vượt xa dự đoán của anh.

Có điều như vậy cũng tốt.

Lục Sóc yên lặng đứng đó, ánh mắt một mực hướng về An Đào Đào.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô hoạt bát tươi tắn như vậy, đưới ánh trăng, cô bật cười giòn tan, tràn đầy sức sống thanh xuân, ngay cả khuôn mặt xinh xắn và nốt ruồi lệ đưới đuôi mắt cũng trở nên. vô cùng sinh động.

Đẹp vô cùng, đến nụ cười của cô cũng đẹp!

Lúc này, An Đào Đào vẫn đang cười, cô xoa đầu con Becgie, vẫn chưa phát hiện Lục Sóc đã về.

“Gâu...”

Con Becgie đột nhiên ngẩng đầu lên, chắc là đo nó ngửi được mùi của chủ nhân, nó lập tức chạy như bay về phía Lục Sóc.

Không lâu sau, nó dừng lại, chạy quanh chân Lục Sóc vẫy đuôi rối rít.

Thấy nó đột nhiên chạy đi, An Đào Đào ngẩn. ra một lát, lúc cô quay đầu lại thì phát hiện Lục Sóc đã về, không biết anh đứng đó được bao lâu rồi, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, nhìn hơi đáng sợ.

Người An Đào Đào cứng ngắc, nụ cười trên môi vụt tắt.

Lục Sóc nhìn cô, đột nhiên anh nhíu mày.

Thấy anh về nhà, cô liền cảm thấy không vui?

An Đào Đào hít một hơi thật sâu, sau đó lại nở nụ cười, nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, nụ cười của cô lúc này giống hệt như những nụ cười thường ngày: “Cửu Gia, anh về rồi à?”

Anh vừa thấy nụ cười tươi tắn hoạt bát kia của. cô, giờ lại thấy nụ cười này, không khỏi có cảm giác hơi giả dối, như thể là nụ cười cô cố nặn ra vậy, anh lại nhíu mày lần nữa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khó chị


Anh lạnh nhạt đáp lại: “Ù.”

Có lẽ cô cảm nhận được sự lạnh nhạt này của anh, An Đào Đào co người lại theo phản xạ: “Cửu Gia, tôi vừa mới chơi ném đ ĩa với con chó, bây giờ. nó đã thân với tôi hơn rồi.”

Lục Sóc cởi nút áo sơ mi, đôi mắt u ám nhìn cả người An Đào Đào một lượt, anh n4 thay thuốc, tối nay ngủ

An Đào Đào bị dọa đến nỗi khuôn mặt cũng, trắng bệch.

Thay thuốc cũng được, nhưng sao lại còn ngủ cùng anh chứ?

Lần trước ngủ cùng nhau, cô còn rất sợ hãi...

An Đào Đào bắt đầu thấp thỏm bất an, cô đi về phòng Lục Sóc với động tác gần như nhấc chân nhấc tay cùng một bên.

Vẫn là phòng ngủ đơn giản với màu đen chủ đạo, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, cũng rất áp lực, ngón tay An Đào Đào xoắn vào nhau, cô bất an đứng ở cuối giường.

Hôm nay cô thực sự phải ngủ ở đây ư?

“Còn không qua đây, tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm gì với em đâu.” Lục Sóc nhếch môi, giọng nói tỏa ra khí lạnh, giống như một mặt hồ đóng băng, đến ánh mắt cũng trở nên rét lạnh.

An Đào Đào bị dọa sợ, cô chạy đến bên cạnh anh: “Cửu Gia, tôi giúp anh thay thuốc.”

Thay thuốc xong, hai người cùng nằm xuống giường.

Bình Luận (0)
Comment