Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 140

Đây là lần đầu tiên Hoắc Khải Hàng xuất hiện tại Đông gia, quả đúng là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp. Theo phong tục lưu truyền giữa các quý tộc tại Đông Ngải Quốc thì khi đến phải gửi thiệp chào hỏi, đây là trình tự bắt buộc.

Trên bức thiệp ánh vàng đột nhiên xuất hiện ba chữ Hoắc Khải Hàng, đội trưởng đội bảo an Đông gia Vệ Lãm vừa nhìn thấy liền trợn trừng mắt, nói một tiếng “Xin đợi!” rồi vội vàng chạy vào nhà chính.

Lúc này, Đông gia đang ăn tối, trong nhà không có ai, Hà Cúc Hoa cũng không quay lại, bà đang ở chỗ Đường Bân, Đông Lôi biết mẹ không về nhà liền gọi điện hôm nay ở lại nhà bạn không về. Cả một biệt thự lớn như vậy ngoại trừ Đông Dạng và Đông Diệu Tuấn ra thì đều không có ai.

Lúc vệ sĩ chạy đến đưa thiệp chào hỏi, Đông Dạng vừa mới từ nhà qua chuẩn bị gọi Đông Lục Phúc và Diệu Tuấn đến ăn cơm, thấy anh ta chạy vội vàng liền hỏi:

“Chạy nhanh như thế làm gì? Có chuyện gọi điện đến không được sao!”

Vệ Lãm dừng lại, cung kính trả lời: “Gọi điện e rằng không tôn trọng. Cô chủ xem đi!”

Đông Dạng cầm lấy, vừa liếc nhìn liền ngẩn người, sau đó khua tay nói:

“Mau mở cửa lớn mời Đệ nhất thiếu vào. Ta đi mời lão gia…”

Vệ Lãm gật đầu rời đi, Đông Dạng đi vào thư phòng. Lúc này, Đông Lục Phúc đang tựa lưng vào ghế, tay chống đầu suy nghĩ, cả người lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Chuyện xảy ra mấy ngày nay, Đông Dạng đã được nghe qua, sau đó bà cũng đã gọi điện hỏi Cẩn Chi.

Lão gia dù sao cũng già rồi, chịu không nổi chuyện này nên rất dễ mệt mỏi. Lúc này, vốn nên nghỉ ngơi cẩn thẩn, nhưng hiện tại trong nhà không còn ai khác, người của Hoắc gia đến, thân là chủ nhà bắt buộc phải tiếp đón.

“Ba, Hoắc Khải Hàng đến!”

Đông Dạng gọi một tiếng, khi nói đến chữ “Hoắc” mà tim bà nhói lên một cái, 30 năm giống như một giống mơ khiến người ta đau khổ.

Đông Lục Phúc ngẩn người, buông tay xuống, vẫn tưởng mình nghe nhầm mà ngẩng đầu ngạc nhiên:

“Hoắc Khải Hàng? Cậu ta đến làm gì?”

“Con không biết, nhưng thư hỏi thăm được đưa tới. Người cũng đang đứng ngoài cửa lớn, con cho người để đoàn xe của bọn họ vào rồi. Trong nhà không có ai, nên chúng ta phải ra tiếp đón một chút!”

Đông Dạng đi tới đỡ lấy.

“Cho họ vào làm gì? Không phải con đã bị người nhà họ Hoắc ức hiếp sao?”

Đông Lục Phúc xụ mặt, có chút không vui. Một đống chuyện cũ không vui lại ùa về.

Đông Dạng im lặng.

Quan hệ Hoắc gia và Đông gia lúc trước vẫn rất tốt, nhưng từ 30 năm trước, sau khi xảy ra sự việc đó, hai nhà không còn qua lại. 30 năm nay, bất luận là Đông gia hay Hoắc gia đều tránh mặt đối phương. Không qua lại với nhau nhưng vẫn duy trì sự hòa hợp bên ngoài.

“Ba, chúng ta vẫn phải giữ cho Hoắc gia chút thể diện, cho dù Hoắc gia không được chọn làm Thủ tướng, bọn họ vẫn là đệ nhất Hoàng tộc ở Đông Ngải Quốc. Địa vị của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn khó ai có thể làm lung lay được. Hơn nữa, hôm này là đích thân Hoắc Khải Hàng đến.”

“Cho họ chút thể diện? Ta không cho!”

Đông Lục Phúc trừng mắt, còn dùng gập hung hăng đập xuống sàn nhà.

Đông Dạng bất đắc dĩ cười, lão gia bây giờ giống hệt như một đứa trẻ bị lao vào ngõ cụt.

Cũng phải, sau khi biết Thôi Tán là con ruột của Diệu Hoa, tâm trạng của ông làm sao có thể dễ chịu được?

Còn nữa, ông vừa mới xuống tầng hầm thăm ngũ tiểu thư.

Hai loại cảm xúc cùng xen lãn khiến ông khó có thể bình tĩnh.

Bà nghĩ mình nên khuyên ông vài câu:

“Ba, ba thấy con người Hoắc Khải Hàng này thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

“Tác phong cũng như năng lực chính trị!”

“Giỏi hơn cha cậu ta!”

Chí ít không trăng hoa.

Con trưởng Hoắc gia Hoắc Trường An chính xác có thủ đoạn chính trị, nhưng đời tư không sạch, đó là chuyện mà ai cũng biết. Ông ta ngoại trừ có con với người vợ chính ra còn có một con trai và một con gái với hai người đàn bà khác, nhưng do không được Hoắc Thủ tướng thích nên hai đứa cháu này đến nay vẫn không được phép mang họ Hoắc.

Đây là suy đoán của đám truyền thông, tình hình thực tế ra sao, không ai được biết.

“Hoắc Khải Hàng đích thị là một người có năng lực, đối với vị trí Thủ tướng, cậu ta cũng đã bỏ công sức rất nhiều. Dân chúng cũng yêu thích cậu ta còn hơn cả cha cậu ta nữa. Người đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng đó, buổi chiều nay còn mở họp báo ở Quỳnh Thành, nhưng hiện tại lại xuất hiện ở đây, ba, lẽ nào ba không muốn biết lí do sao? Hiện tại Cẩn Chi không ở đây, ba lại không muốn gặp, bỏ rơi người ta, ba cảm thấy có tốt không?”

Đông Lục Phúc ngẫm lại cũng phải, sau đó thở dài: Đối với Hoắc gia, ông thật sự rất không thích.

“Được rồi, ta đi! Khó trách Cẩn Chi nói với ta, năm nay so với năm ngoái khó khăn hơn nhiều!”

Đông Dạng mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút thê lương:

“Theo ba nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng học được chút. Dưới trướng của tướng giỏi thì không có binh hèn. Hoắc gia ép con vào con đường chết, Đông gia lại cứu vớt con, để con sống lại một lần nữa. Ba, bây giờ chỉ cần con còn sống ngày nào con sẽ tận lực bảo vệ Đông gia ngày đó.”

“Nhưng ta còn mong con có thể cho ta một đứa con rể để bù đắp nỗi thất vọng của ta.”

Đông Lục Phúc chống gậy ra ngoài.

Đông Dạng sờ lên khuôn mặt của mình: Đây không phải khuôn mặt của bà, vì mạng sống, bà đã trở thành Đông Dạng, và có được tình yêu thương của Đông Lục Phúc suốt 30 năm nay. Nhưng trái tim đã sớm đã bị chết từ 30 năm trước, cái gọi là tình yêu sớm cũng tan thành mây khói kể từ lúc viên đạn đó xuyên qua người bà rồi.

***

Màn đêm mờ mịt, gió đông lạnh thấu xương.

Đông Lục Phúc được Đông Dạng đỡ ra đến bậc thang, nhìn thấy Hoắc Khải Hàng mặc áo khoác đen cùng mấy thuộc hạ đang tiến về phía mình, đèn đường cũng bật lên, chiếu rọi lên người hắn, khiến nét nổi bật của hắn càng rõ ràng.

Đông Lục Phúc yên lặng đáng giá, trong lòng khó tránh khỏi đem so sánh với cháu trai của mình.

Cẩn Chi là một thiên tài, khả năng trời phú cùng với sự chăm chỉ để tạo ra thành tích như ngày hôm nay; Hoắc Khải Hàng dựa vào chăm chỉ cùng với sự nóng vội của hai mẹ con họ, cũng như sự bồi dưỡng của Thủ tướng Hoắc mới có địa vị của hắn ngày hôm nay. Nếu như Cẩn Chi sống trong Hoắc gia, Hoắc Khải Hàng chắc chắn sẽ khó có được ánh hào quang như ngày hôm nay.

Ở Đông Ngải Quốc, hiện tại có 4 người tài giỏi.

Phía Đông có Thần Huống, là đứa con cưng trong quân đội, tuổi trẻ nhưng trong tay nắm quyền rất lớn, Bộ đội không quân tinh nhuệ nhất và sân bay quân dụng lớn nhất ở khu C đều là thiên hạ của cậu ta.

Phía Nam có Đông Đình Phong, 30 tuổi, oai phong trong giới thương nhân, nắm trong tay mạch máu kinh tế phía Nam.

Phía Tây có Thiếu tướng Cố Nhân, 33 tuổi, âm thầm khống chế toàn bộ quân đội đặc chủng phía Tây.

Phía Bắc có Hoàng tộc đệ nhất thiếu Hoắc Khải Hàng, trong tay nắm quyền Tập đoàn Hoắc thị, mười vạn quân đội hoàng gia đều trong tầm kiểm soát của Hoắc gia, Hoắc gia được mệnh danh là gia tộc đệ nhất Đông Ngải Quốc, danh xứng với thực, hoàn toàn xứng đáng.

Hoắc Khải Hàng này, cứ cho là Hoắc gia không nắm được quyền thì chí ít cũng không thể đắc tội. Đông gia không có bội cảnh chính trị quá lớn. Thực tế có chút thua thiệt, cho nên, hai đứa con trai của Đông Lục Phúc mới theo chính trị, còn cháu trai Đông Đình Uy thì theo quân đội.

Khi tài chính đạt đến một đỉnh cao nhất định thì sẽ có tham vọng giành quyền. Quyền có thể khống chế tiền. Có tiền có thế, đó mới là đỉnh cao của đời người. Nếu như chỉ có tiền mà không có quyền thì sớm muộn cũng bị kẻ có quyền đè chết.

“Hoắc thiếu, quả là khách quý. Thủ tướng vừa qua đời, Hoắc thiếu lại bay đến Ba Thành sao? Lão già này còn thiếu chút tưởng rằng mình nhận nhầm người!”

Đông Lục Phúc nhàn nhạt hỏi.

Bên này, Hoắc Khải Hàng nhìn thấy chỉ có Đông Lục Phúc và ngũ tiểu thư ra đón, bất giác cau mày, sau đó mỉm cười:

“Ba Thành xảy ra chút chuyện cần tôi phải đích thân ra mặt. Ngoài ra còn có chút chuyện muốn thương lượng với Đông đại thiếu, cho nên, nhân lúc này rảnh rỗi đến thăm Đông lão tiên sinh. Không gặp đã 2 năm, tinh thần Đông lão gia vẫn minh mẫn như trước, sắc mặt vẫn rất hồng hào!”

Đông Lục Phúc vừa nghe, ánh mắt liền liếc nhìn Hách Quân, trực giác của ông cho thấy lúc mấy người này chạy đến đây không giống như muốn thương lượng với Cẩn Chi, mà giống như đòi người. Hách Quân này, hôm nay đã canh chừng ngoài Đông viên cả ngày.

Ông thực sự hiếu kì: Nha đầu Ninh Vũ Mao đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Sao lại khiến Hách Quân căng thẳng như vậy.

Nếu như Ninh Vũ Mao có vấn đề chính trị hay phạm chuyện gì đó, Hách Quân chỉ cần trực tiếp hạ lệnh bắt người. Nhưng anh ta không làm gì, hơn nữa còn kinh động đến Hoắc thiếu, đây là có ý gì?

Ông suy nghĩ một lúc mới nói:

“Lúc trước Hoắc thiếu có gọi điện cho Cẩn Chi chúng tôi không?”

“Không, đến vội nên nhất thời nổi hứng!”

“Vậy thật không đúng lúc!”

Hoắc Khải Hàng vừa nghe liền căng thẳng:

“Anh ta không ở đây sao?”

“Lúc chiều Cẩn Chi có điện thoại về nói bên Trường Tam Châu có chuyện, nên sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Cẩn Chi đã đến Trường Tam Châu rồi, tối nay e rằng không trở về…”

Đông Lục Phúc vừa nói, vừa quan sát biểu hiện của Hoắc Khải Hàng: Người này hơi ngẩn người giống như không biết.

“Đông Đình Phong không có cũng không sao. Đông thiếu phu nhân ở đây là được rồi!”

Quả nhiên là vì Ninh Vũ Mao mà đến!

“Nhưng nha đầu Hàn Tịnh nhà chúng tôi không thích tiếp người lạ. Hơn nữa, nó cũng không ở đây!”

“Không ở đây, vậy cô ấy đang ở đâu?”

“Phu xướng phụ tùy, nó cũng theo Cẩn Chi đến Trường Tam Châu rồi.”

Ánh đèn rất sáng, Đông Lục Phúc nhìn thấy nét mặt ôn nhu của Hoắc Khải Hàng nhất thời đông cứng, thần sắc thay đổi.

Bên cạnh, Hách Quân trợn tròn mắt, bởi vì anh ta hiểu rõ một chuyện: Anh ta chưa gặp cẩn thận đã nói. Sống lưng anh ta không tự chủ toát mồ hôi lạnh. Theo Hoắc thiếu bao năm nay, đây là lần đầu tiên anh ta làm hỏng chuyện.

Nhưng Hoắc thiếu cũng không lộ vẻ tức giận, vẫn bình tĩnh như cũ, nhẹ nhàng nói:

“Tiếc thật! Vậy chúng tôi xin cáo từ!”

“Không vào trong ngồi chút sao?”

“Không cần… Cảm ơn!”

Hắn ta khiêm nhường từ chối sau đó xoay người rời đi. Đông Lục Phúc híp mắt nhìn, thấy hắn dẫn đầu không nhanh không chậm rời khỏi.

Đông Dạng ngẩn ra, quay đầu nhìn Đông Lục Phúc:

“Người này có ý gì? Đặc biệt đến tìm nha đầu đó sao? Nha đầu đó… quen Hoắc Khải Hàng sao?”

Đông Lục Phúc trầm mặc: E rằng không chỉ đơn giản là quen.

***

Khách Quỳnh Thành đến rồi vội vàng đi.

Hoắc Khải Hàng ngồi trong xe, bên cạnh Hách Quân đang toát mồ hô lạnh, anh ta không có cách nào trốn tránh trách nhiệm cho dùng gây ra.

5 phút yên lặng, chiếc xe bắt đầu rời khỏi Đông viên.

Hoắc Khải Hàng gọi điện cho Đông Đình Phong, nhưng đáng tiếc điện thoại bị tắt.

“Không gọi được sao?”

Hách Quân nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Khải Hàng không trả lời, tắt máy, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm tĩnh lặng, niềm vui mừng của hắn đã không còn nữa mà thay vào đó là cảm giác nặng trĩu. Lại lần nữa bỏ lỡ, đây là ông trời đang muốn chơi hắn sao?

Cổ họng hắn giống như có cái gì chặn lại, một chữ cũng không nói, cũng không thèm nhìn Hách Quân một cái.

Còn Hách Quân không phải sợ hắn tức giận, mà anh ta tự trách mình vô dụng. Đối thủ là Đông Đình Phong, hơn nữa cũng không ngờ Đông Đình Phong lại ra tay như vậy.

Trong lòng Hoắc Khải Hàng vô cùng tức giận và lo lắng vì hành động bất thường này của Đông Đình Phong. Đây không phải chuyện ngẫu nhiên, mà là có ý tránh mặt.

“Hoắc thiếu, có cần lập tức đến Trường Tam Châu không?”

Lúc này đi Trường Tam Châu mất 2 tiếng đi đường, máy bay không thể sử dụng, vì không có sân bay, nên chỉ có thể lái xe.

“Đến đó làm gì? Chúng ta căn bản vẫn không liên lạc được với anh ta!”

Quá rõ ràng, Đông Đình Phong không muốn bọn họ tìm thấy hắn.

“Tối nay tạm thế đã, ngày mai nghĩ cách khác.”

Hắn nhắm mắt, nặng nề ra mệnh lệnh.

“Hoắc thiếu, tối nay ngài phải trở về Quỳnh Thành, sáng mai còn một cuộc họp quan trọng cần tham dự. Ngài đã đồng ý với phu nhân, nếu như không trở về trước 12 giờ thì phu nhân sẽ…”

Lời của Dương Khai bị chặn lại.

“Lẽ nào phu nhân có thể ăn thịt ta sao? Cuộc họp ngày mai vẫn còn ba ta ở đó. Sẽ không xảy ra chuyện gì cả!”

“Thế nhưng…”

“Chuyện này cứ quyết định vậy đi.”

Dương Khai ngồi ở ghế trước chỉ có thể quay đầu lại, im lặng, đương sự không muốn đi, lẽ nào anh ta có thể đánh người ngất rồi đem về sao?

Hoắc Khải Hàng rất mệt nên không hề nói chuyện. Hắn dựa lưng vào ghế, ngón tay không ngừng nắm chặt chiếc nhẫn đang được đeo trước ngực, trong lòng lúc này toàn là hình ảnh về cô.

Nếu như chỉ là cô không muốn gặp thì đó không phải chuyện lớn gì, Vãn Vãn trong tay hắn, cô không thể không cần con gái, nên sớm muộn cũng sẽ quay về bên hắn, nhưng hắn lại sợ, chuyện này đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

Mí mắt hắn giật lên liên hồi, tim cũng đập loạn.

***

Bữa tối trong máy bay rất phong phú, Đông Đình Phong rất kén ăn, Đông Kỳ cũng vậy, còn Ninh Mẫn thì ăn cái gì cũng được, giống như Hoắc Khải Hàng đã từng nói:

“Mẫn Mẫn nhà chúng ta là dễ nuôi nhất…”

Thân là bộ đội đặc chủng, yếu tố đầu tiên chính là sinh tồn, nên đối với chuyện ăn uống cô có thể kén chọn nhưng cũng có thể ăn bất cứ cái gì.

Cái gọi là mỹ vị trên đời này đều căn cứ theo hoàn cảnh mà nói. Cuộc sống xa xỉ thì vị giác tinh tế; còn cuộc sống nghèo khó, hai cái bánh bao, một chai nước lọc thì đó cũng là bữa ăn tuyệt vời.

Món chính hôm nay là cà ri bò, mùi rất thơm, màu sắc cũng rất đẹp, Ninh Mẫn nếm thử một miếng mùi vị cũng không tồi, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại thấy hai nam nhân anh tuấn, một lớn một nhỏ đang gẩy cà rốt, từng chút từng chút một bỏ sang một đĩa nhỏ, hình như không định ăn.

“Ba, ba không nói với họ sao? Chúng ta không thích ăn cà rốt mà!”

Tiểu tử kia nhặt từng chút một, rất không vui kháng nghị, cặp lông mày nhỏ cũng nhíu chặt lại…

“Con trai, chắc là chú Trần con quên không dặn. Nhưng con cũng nên tha thứ vì đầu bếp ở đây không phải vị đầu bếp nhà chúng ta.”

Haizz, sở thích của hai cha con này cũng thật kinh người. Đúng là toàn đại thiếu gia ăn sung mặc sướng.

“Được thôi!”

Đông Kỳ cúi đầu lại tiếp tục nhặt.

“Tại sao lại ghét ăn cà rốt? Không phải ăn rất ngọt và giòn sao?”

Để thể hiện rằng ăn rất ngon, Ninh Mẫn đã gắp miếng cà rốt trong đĩa kia bỏ vào miệng, khiến Đông Kỳ nhất thời trợn tròn mắt, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

“Con không biết, mẹ phải điều tra từ ba ấy. Cụ nội nói, sở thích của con đều thừa hưởng từ ba. Đây là vấn đề do gen.”

Tiểu quỷ đó dễ dàng đẩy câu hỏi đó sang cho ba nó.

Thật là đứa trẻ thông minh.

Đông Đình Phong đúng lúc nhặt xong miếng cà rốt cuối cùng trong đĩa ra. Hắn còn tạo hình cho những miếng cà rốt, trông cũng khá đẹp, điều này cho thấy tâm tình hắn hiện giờ rất tốt.

Ninh Mẫn liếc qua, cầm lấy chiếc thìa trong bát của hắn, súc một thìa đầy cà rốt, rồi mỉm cười ấm áp đưa đến cạnh miệng Đông Đình Phong nói với Đông Kỳ:

“Tiểu Kỳ, nếu như ba con ăn, con cũng ăn đúng không?”

Kén ăn thực sự là một thói quen không tốt.

Đông Kỳ trợn tròn mắt, không nói gì: Một thìa lớn như vậy ăn xuống chắc rất khó chịu a…

Đông Đình Phong ư, nhìn thấy một thìa lớn cà rốt để trước miệng mình mà khóe môi không ngừng giật giật, được người phụ nữ mình yêu đút cho ăn đáng nhẽ là một chuyện hạnh phúc, nhưng…

“Phu nhân, anh cảm thấy con người đều phải có lựa chọn của riêng mình. Sở dĩ vì không muốn là vật thí nghiệm. Trong nhà, coi trọng dân ~ chủ là điều cần thiết.”

Hắn thực sự rất ghét mùi vị của cà rốt, mặc dù nó là một loại rau không thể thiếu.

“Trong một nhà, người làm cha phải làm gương cho con cái. Con trẻ thích lấy anh làm vật so sánh, vậy thì anh không thể để con học theo thói quen xấu! Ngoan, ăn đi! Con trai nhìn kia!”

Cô dịu dàng cười, hơn nữa chữ “ngoan” đó thật sự khiến người ta run sợ. Hình như chưa có cô gái nào dám dùng từ đó với hắn.

Hắn suy nghĩ liền muốn cười, cảm thấy cảm giác ấm áp này thật tuyệt, tuyệt đến mức khiến người ta lâng lâng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng để cho thìa cà rốt đó vào miệng, mùi vị là lạ xông lên mũi, hắn nhai lấy rồi ngoái nhìn cậu con trai ngốc nghếch:

“Cũng không tệ, con trai… rắc roạt rắc… Vừa giòn vừa ngọt…”

Đông Kỳ cau mày, dùng thìa cho thử ít cà rốt vào miệng rồi nhai, nhưng thật sự vẫn có chút khó nuốt, sau đó nhóc con nhỏ giọng năn nỉ:

“Mẹ, con có thể không ăn không?”

“Nam tử hán nói lời giữ lời. Sau này ba con sẽ ăn tất cà rốt, Tiểu Kỳ cũng nên ăn. Cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng, sẽ giúp Tiểu Kỳ lớn lên thành một thanh niên đẹp trai…”

“Vậy được rồi!”

Cậu gắng gượng ăn.

Đông Đình Phong ngồi bên cạnh nhìn hai người, tiểu tử này là sự ngoài ý muốn trong cuộc đời hắn, còn cô gái này đã lấp đầy khoảng trống trong trái tim hắn bằng niềm vui, hôm nay, bọn họ đều là một phần không thể thiếu trong gia đình hắn.

Nhìn thấy bọn họ hòa hợp như vậy, hắn thấy rất hạnh phúc: Xem kìa, ông trời vẫn còn rất chiếu cố hắn, cuối cùng để hắn có được cô.

Ninh Mẫn cũng rất vui với bầu không khí ấm áp này.

Lúc này, cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng chí ít, người đàn ông trước mặt này đáng để cô tin tưởng, con trai của hắn cũng giúp cô đỡ nhớ con gái mình: Giây phút này, cô rất thoái mái.

Sau này cô mới phát hiện, ông trời thật sự quá nhẫn tâm với cô, ông đã cho cô một người đàn ông ấm áp như vậy, nhưng lại ban cho cô một tai họa tình yêu khiến cô phải đau đớn khác.
Bình Luận (0)
Comment