Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 230

Ngày 9 tháng 2 năm 2012, tám giờ sáng ở đại sảnh phòng khám bệnh, bệnh nhân đến đây đăng ký cũng không nhiều, mấy người đang sếp hàng, ai cũng thấy được một màn:

Một người đàn ông anh tuấn kéo một người phụ nữ xinh đẹp, xếp hàng thứ nhất, người đàn ông thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô ấy, khóe miệng luôn mỉm cười, môi cô ấy cong lên, gắt gao dựa vào bên cạnh người đàn ông, hai mắt sáng long lanh. Nhìn qua rất là ân ái. Hẳn là một đôi vợ chồng mới cưới.

Mỗi ngươi luôn có bản năng trời sinh thưởng thức những thứ xinh đẹp, với ân ái thì luôn hâm mộ.

Mà ân ái và cả xinh đẹp đều trên người đàn ông và phụ nữ này, ánh mắt sẽ không kìm được mà nhìn chăm chú, khóe môi cong lên, có sợ hãi than thở, có cảm khái: tình yêu luôn tồn tại.

Xếp hàng phía sau đôi nam nữ đó là một người phụ nữ trung niên.

Bà đang mỉm cười, nhìn cô gái mặc quần áo màu tím xinh đẹp ở trước mặt,đột nhiên châu đầu thấp giọng cười nói bên tai người đàn ông:

“Nè, sao lòng bàn tay anh toàn mồ hôi vậy. Còn khẩn trương hơn em nữa..”

Người đàn ông vươn ngón trỏ ra, búng lên trán cô một cái, nói hai chữ:

“Bướng bỉnh.”

Hành động kia, tràn ngập yêu thương, cưng chiều.

Cô gái che cái trán, chớp chớp đôi mắt, xì một tiếng cười.

Nụ cười kia, sáng ngời mà vui sướng, đôi mắt giống như ánh mặt trời chiếu sáng.

Người đàn ông cũng bị mê hoặc bởi nụ cười của cô, vòng tay qua ôm chặt cô vào lòng, không coi ai ra gì nói bên tai cô:

“Tuy đây không phải là lần đầu làm baba nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được tư vị làm ba. Aizzz, cái tư vị này thật kỳ diệu….”

Hắn nói xì xào bên tai cô, lúc nói chuyện cả người trần đầy ánh sáng hạnh phúc.

Người phụ nữ trung niên nghe được miệng cười càng thêm rõ ràng.

Đến lượt đăng ký, người đàn ông nho nhã lễ độ nói với nhân viên bên trong cửa sổ tính tiền một câu:

“Chuyên gia khám bệnh khoa phụ sản, tôi muốn lấy số gặp bác sĩ Hoài. Cám ơn!”

“Xin lỗi! Muốn gặp bác sĩ Hoài cũng cần phải hẹn trước mười ngày! Hôm nay, danh sách đã đầy… Nếu không, tôi đổi bác sĩ chuyên gia khác cho ngài..”

“Tôi chỉ muốn gặp bác sĩ Hoài. Tôi đã có hẹn trước với bác sĩ Hoài. Cô có thể điện thoại hỏi một chút.”

“Xin chờ một chút.”

Nhân viên công tác gọi một cú điện thoại, cuối cùng cũng cho lấy số.

Chờ bọn họ lấy bệnh án và giấy khám sức khỏe rời đi, mọi người mới bắt đầu nói nhỏ:

“Xem ra là đến kiểm tra coi có thai hay không..”

Người phụ nứ ttrung niên kia nói.

Một chú bên cạnh cũng khen một câu:

“Người đàn ông này thật anh tuấn… người con gái cũng xinh đẹp..”

Sau đó một cô gái trẻ dẫn chương trình nói tiếp:

“Sao tôi thấy người đàn ông đó rất quen mắt nhỉ..”

“Đúng vậy, trước đó tôi thấy trên tạp chí tài chính và kinh tế thấy một người, bộ dáng rất giống anh ta nha.. Người đó tên gì nhỉ? Để tôi nghĩ coi…”

“Danh nhân ở Ba Thành, Đông Đình Phong phải không?”

“Đúng, đúng chính là anh ta… chú cũng thấy trên tạp chí phải không?”

“Có nhìn qua một chút..”

“Có phải rất giống hay không?”

“Cũng phải, có chút giống nhau! Người này điển hình là bản sao của Đông đại thiếu…”

“Ha, vừa rồi tôi nên chụp hình bọn họ lại mà đối chiếu…”

“Đúng đó.”

Những người này đâu biết rằng người vừa rồi đi bên cạnh họ, vốn không phải bản sao, mà là trăm phần trăm Đông đại thiếu…

Dĩ nhiên Đông Đình Phong và Ninh Mẫn không nghe được những lời này, vì thời điểm đó bọn họ đã bước vào phòng khám.

Vị chuyên gia này tên là Hoài Tú, là một người trên năm mươi tuổi bác sĩ chủ nhiệm khoa phụ sản, rất nổi tiếng ở Quỳnh Thành. Hôm nay, bà khám bệnh cho sáu người.

Đăng ký trước, là do Đông Đình Phong kêu Trần Tụy nhờ quan hệ, bằng không muốn lấy số trước của bà, thật đúng là một chuyện khó.

Phòng khám của bác sĩ Hoài Tú rất lớn.

Thấy đôi vợ chồng đi tới, đột nhiên ánh mắt bác sĩ Hoài Tú sáng ngời, nhìn kỹ người con gái xinh đẹp, bình tĩnh nhìn chằm chằm Đông Đình Phong, không khác, ánh mắt rất quen, cảm giác người đàn ông này khí thế hiên ngang, trên người lộ ra hơi thở khác người ta.

Bà vừa nghĩ người này lớn lên có chút giống vị danh nhân kia, vừa mỉm cười hỏi Ninh Mẫn:

“Muốn khám gì?”

Ninh Mẫn ngồi xuống, cúi đầu nói: “Kinh nguyệt đã ngừng hơn mười ngày, tôi muốn kiểm tra xem..”

Bác sĩ Hoài gật đầu cười, lại hỏi: “Tháng trước kinh nguyệt là ngày mấy? cũng vài ngày rồi hết sao? Tháng trước có sinh hoạt vợ chồng không?”

Ninh Mẫn trả lời từng câu một.

Bác sĩ Hoài mở bệnh án ra, cái gì kiểm tra nước tiểu, siêu âm, kiểm tra máu…. Nói kiểm tra xong thì tới đây..

Đông Đình Phong và Ninh Mẫn cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường, lấy mấy thứ đó kiểm tra từng bước một. Năng lực của bệnh viện trung tâm tương đối mạnh, áp lực khám bệnh không lớn, quá trình chờ kết quả cũng không lâu, khoảng chừng một tiếng, Ninh Mẫn đã kiểm tra xong, lôi kéo chồng cô trở lại phòng khám bác sĩ Hoài.

Bác sĩ Hoài nhìn qua bản báo cáo được in ra, mỉm cười nói:

“Chúc mừng, theo kết quả kiểm tra, cô đã mang thai bảy tuần. Trước mắt thai nhi hết thảy đều bình thường,cơ thể của người mẹ cũng tốt, sau này chỉ cần đúng ngày đi khám thai là được. Có điều, những tháng đầu, có một vài chuyện cần chú ý…”

Bác sĩ Hoài nhìn thấy đáy mắt người đàn ông phía trước lóe lên niềm vui sướng, hai tay vững vàng vịn vai vợ mình, một bộ dáng rất quý trọng, hiển nhiên, bảo bổi trong bụng người con gái này là trân bảo mà người đàn ong này tha thiết ước mơ, nhưng hắn cố bình tĩnh, chỉ khẽ mỉm cười, sau đó dùng một loại ngữ khí trầm thấp hỏi:

“Chuyện gì?”

“Ba tháng đầu mang thai không được sinh hoạt vợ chồng. Chờ sau ba tháng đứa bé phát triển bình thường, cơ thể người mẹ cũng không có phản ứng gì không tốt, mới có thể thích hợp vận động một chút… Muốn em bé khỏe mạnh, những phúc lợi này, là một người ba đúng chuẩn thì phải hy sinh..”

Giọng nói bác sĩ Hoài trêu chọc, nhân gia ta đây là một bác sĩ rất có y đức và y phẩm rất tốt nha.

Ninh Mẫn nghe vậy, mặt đỏ lên, cảm thấy mắc cỡ quá.

Đông Đình Phong thì im lặng cười: “Đây là tất nhiên. Cám ơn, bác sĩ Hoài đã nhắc nhở.”

“Vậy thì tốt. Đi về đi! Chăm sóc cho tốt, hai vị có điều kiện tốt như vậy, sau này, em bé nhất định sẽ rất thông minh.”

Bác sĩ Hoài gom các tờ giấy khám bệnh lại, ghi kết quả.

Đông Đình Phong vuốt tóc cô, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói:

“Bác sĩ Hoài, lúc trước tôi từng nghe thất thúc nói qua, bệnh viện trung tâm thủ đô bác sĩ Hoài ở khoa phụ sản rất có thành tựu. Mặc kệ là lâm sang, học vấn đều là nhân tài kiệt xuất, nếu hôm nay tôi muốn mời bác sĩ Hoài phụ trách khám tha và các chuyện khác cho bà xã của tôi, không biết bác sĩ có đồng ý hay không?”

Bác sĩ Hoài đang viết liền ngừng lại, ngẩng đầu tò mò hỏi:

“Không biết thất thúc của cậu là ai?”

Vừa rồi bà nhận điện thoại của chồng bà, kêu bà khám cho một người tên Ninh Mẫn, lại không rõ người này là ai, mà khiến ông chồng bà thổi gió bên gối rồi.

“Đông Diệu Tuấn ở Ba Thành.”

Bác sĩ Hoài lập tức trừng mắt nhìn, đứng lên vỗ trán, kinh ngạc nói:

“Trách không được tôi cảm thấy khuôn mặt này rất quen? Thì ra cậu là Đông đại thiếu, trách không được…. aizzz, tha thứ cho ánh mắt vụng về của tôi, bình thường rất ít xem tài chính kinh tế gì gì đó, đối với máy chuyện này tôi chẳng để trong lòng…”

Bác sĩ Hoài sẽ phụ trách khám cho Ninh Mẫn, cứ như vậy được quyết định.

Đông Đình Phong còn hỏi bác sĩ Hoài những điều cần chú ý khi mang thai, có chút không nhớ kịp, hắn liền ghi vào điện thoại, cứ thật tình như vậy, khiến bác sĩ Hoài cười không ngừng, nói với Ninh Mẫn:

“Đông thiếu phu nhân thật có phúc.”

Rời đi, Đông Đình Phong nắm tay Ninh Mẫn, khóe miệng cong lên, một bộ dáng vui mừng.

Ninh Mẫn hé miệng khẽ cười: “Chúc mừng, Đông tiên sinh, cuối cùng anh cũng được như nguyện.”

Đông Đình Phong nhéo gương mặt cô: “Ừm… thật đáng ăn mừng. Lúc trước anh còn suy nghĩ, anh cố gắng như vậy, nếu em còn không có tin tốt thì Đông tiên sinh là anh đây phải chạy vào bệnh viện kiểm tra chất lượng t*ng trùng rồi. May mắn, Đông thiếu phu nhân đã dùng hành động trực tiếp để chứng minh, cố gắng của anh đã có kết quả.”

Lời này khiến Ninh Mẫn cười rộ lên, hai mắt xấu hổ liếc hắn, bên má đỏ hồng, thật xinh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment