Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 449

"Lúc trước sự kiện ở Ôn Nhu Yến, do anh hai em chịu trách nhiệm xử lý, người duy nhất phá hủy hệ thống tư liệu của những cô gái bị đấu giá trong Ôn Nhu Yến, chỉ có anh hai em rõ ràng nhất. Sau đó rốt cuộc người hủy hệ thống xử lý như thế nào, người ngoài không được biết. Nếu như anh hai tỉnh dậy, có lẽ anh ta còn có thể điều tra rõ ràng. Nhưng sự thật thì anh hai em rơi vào hôn mê, mà anh liên tiếp bị người bôi đen... Muốn tra rõ việc này, cũng không dễ dàng..."

Về chuyện Ôn Nhu Yến, Đông Lôi có biết một chút, khi đó cô bị một cơn bệnh nặng, bởi vì tai nạn xe cộ, nên cô phải nằm viện một thời gian, trong lúc cô nằm viện Ôn Nhu Yến theo xu thế nhanh như chớp mà ngã xuống.

Lúc trước, cô cũng không để chuyện này trong lòng, duy nhất chỉ biết chỗ đó cất giấu những thứ dơ bẩn, dơ bẩn vô cùng khủng khiếp. Đàn ông đến đó, đều là một số thiếu gia tham lam sắc đẹp, dâm tà.

"Ông trời, khi đó anh mới mấy tuổi, anh.. anh rõ ràng chạy tới địa phương đó?"

Chẳng biết tại sao, đột nhiên Đông Lôi cảm thấy hắn rất buồn nôn, phút chốc đứng lên, lại bị hắn bắt được tay, giọng nói bất đắc dĩ truyền tới:

"Thời kỳ phản nghịch của con trai sau có thể đi so với con gái... Lúc ấy bị mấy người bạn xúi giục, chạy đến đó nhìn thoáng qua, cũng không làm chuyện xấu gì..."

Đông Lôi vẫn nhíu mày, cảm thấy người đàn ông cùng giường chung gối với mình lâu như vậy, thật sự quá xa lạ.

Suy nghĩ thật lâu, cô chịu đựng không bỏ chạy, hỏi:

"Nói lâu như vậy, rốt cuộc anh muốn tôi giúp anh cái gì?"

"Có một vật, muốn thông qua em giao cho Thần Huống."

Cố Duy đứng lên, đôi tay vịn vai Đông Lôi, nói ra:

"Nghe nè, chuyện này rất quan trọng, bây giờ có thể cứu của anh chỉ có một cách duy nhất, anh hy vọng em có thể giúp anh lúc này. Bằng không, anh sẽ hàm oan suốt đời.

"Lôi Lôi, có chuyện, anh phải để cho em biết, người Ngôi Bang có khả năng là người đứng đầu vụ cướp máy bay năm trước. Anh hai em, còn chị dâu cháu trai em gặp đại nạn, khẳng định có liên quan đến bọn họ.

"Anh đoán, có thể là người phía sau Ôn Nhu Yến có người đầu phục Ngôi Bang, hiện nay, một loạt sự kiện liên tiếp này, không chỉ muốn hủy diệt anh, có lẽ cũng muốn hủy diệt Đông gia, hủy diệt Thần gia...

"Vì vậy, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường. Nhất định phải đồng tâm hiệp lực diệt trừ tận gốc.."

Cô đẩy hai cánh tay của anh ra:

"Nói tới nói lui, đừng đụng tôi!"

Giọng nói rất chán ghét.

"Được, anh không đụng em!"

Hắn đành phải thuận theo giơ hai tay lên.

Đông Lôi thối lui hai bước.

Lúc này, một ổ cứng HDD xuất hiện ở trước mặt cô, Cố Duy nói:

"Đem vật này giao cho Thần Huống! Anh ta xem sẽ hiểu!"

Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây chiếu lên ổ cứng HDD, nó lóe sáng chói mắt, cô híp mắt suy nghĩ một chút, hỏi:

"Bên trong là gì đó?"

"Có một phần văn kiện cơ mật, cần giải mã mới có thể đọc được, có điều anh tin tưởng anh ta có bản lãnh đó!"

Hắn đi lên trước, nắm tay của cô, đem đồ vật đặt trong lòng bàn tay của cô.

"Tạm biệt."

Nói xong đưa tay, hắn kéo nón lưỡi thấp xuống, quay đầu, đẩy ra lùm cây, nhìn ngó bên ngoài, chỉ thấy Chu Phục Linh ở bên kia canh chừng, hắn mỉm cười, thuận tay đeo kính râm lên:

"Anh phải đi rồi! Em phải cẩn thận! Có cần gì, anh sẽ liên lạc với em..."

Lại lần nữa, hắn nhìn cô thật sâu, đi tới một chỗ ẩn nấp khác trên đường nhỏ nhảy lên đi ra ngoài, cũng đã đi xa, hắn lại vẫy vẫy tay.

Đông Lôi yên lặng nhìn thoáng qua, cúi đầu nhìn ổ cứng HDD trên tay, bị ánh mặt trời chiếu lên nóng như bàn ủi.

Cô thật muốn ném nó đi, dựa vào cái gì cô phải giúp hắn?

Một người hỗn đãn, đáng đời.

Giơ lên tay, cạch liền ném nó đi.

Vật kia lấy một độ cong xinh đẹp rơi vào trong bụi cỏ phía xa, một chút rồi biến mất không thấy gì nữa.

Lúc này, cô lại hối hận, cắn cắn môi, oán hận chạy tới, đẩy bụi cỏ lớn lên rất tươi tốt kia ra, tìm một tấc một tấc, rấy tốt, không có mất, tìm được rồi.

Nhưng cô nhất định phải giao thứ này cho Thần Huống sao.

Dưới tình huống không xác định đây là vật gì, giao nó cho phó Thủ tướng một quốc gia, có thể đưa tới một ít phiền toái khác hay không?

Cô chần chừ một chút, vẫn nhặt nó lên, đi trở về đến đường lộ, Phục Linh đã không thấy đâu.

Cô nhìn quanh một vòng, trong lòng một mảnh rối loạn.

Lúc này điện thoại trong túi vang lên, cô nhận điện thoại, là người vệ sĩ gọi, hỏi cô ở đâu.

Cô nói cô đang có hẹn với bạn, sẽ trở về thư viện ngay.

Tối hôm đó, Thần Huống vẫn chưa về nhà.

Đông Lôi một thân một mình ngủ trong phòng, trở mình qua lại khó ngủ, liền ngồi dậy, nhìn thấy ổ cứng HDD trong ngăn kéo, suy nghĩ phập phồng, khó có thể bình tĩnh.

Cuối cùng, cô lấy Laptop của mình ra, rốt cục vẫn phải để nó vào, tò mò bên trong là thứ gì.

Mở không ra!

Đó là một cách mở rất đặc biệt.

Đông Lôi thấy những điều chưa từng thấy.

Cô ở trên mạng tìm kiếm một chút, mới biết nó thuộc về mật mã áp dụng cho quân đội đặc chủng, phải dùng phần mềm đặc biệt, mới có thể giải nén nó ra, văn bản tài liệu bên trong chỉ có hệ thống quân đội mới có thể mở ra được.

Không có biện pháp, cô chỉ có thể lấy ổ cứng HDD ra, một lần nữa ngủ, không được một lát, lại ngồi dậy, trong lòng vẫn bất an, rốt cuộc vẫn gọi điện cho Thần Huống, đáng tiếc không có người nghe máy.

Sao không có người nghe máy?

Cô buồn bực.

Anh Thần, bây giờ anh đang ở đâu?

Cô ở trong phòng đi tới đi lui.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô gọi điện cho Lô Hà, hắn bắt máy.

"Phu nhân, đã trễ như vậy, sao ngài còn chưa ngủ?"

"Ừ, tôi tìm tư lệnh của mấy người.."

Cô nhẹ nhàng nói.

"Bây giờ tư lệnh đang họp!"

Vẫn còn họp, cô nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mười hai giờ.

"A, tôi điện thoại cho anh ấy không ai nghe máy!"

"Có thể là chỉnh chế độ tắt âm. Đợi lát nữa nghĩ họp, tôi nói lại với tư lệnh điện thoại cho ngài.."

"Vậy làm phiền anh rồi!"

Cúp máy, cô nhảy lên giường, nghĩ đến trọng trách trên người đàn ông kia thật nặng. Đáng tiếc bản thân cái gì cũng không giúp được, còn muốn anh phải quan tâm mình, thật sự có chút không hiểu chuyện.

Cô nằm ở trên giường suy nghĩ miên man, sau đó ngủ đi.

Đến khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu vào bức màn bên ngoài, trời đã sáng.

Cô vội vàng cầm điện thoại lên nhìn, chẳng lẽ mình ngủ chết, không có để ý đến sao?

A, không, căn bản không có một nghe tiếng gì.

Cô cắn răng, có chút bi thương.

Kết hôn mới mấy ngày, anh đã ném cô sang một bên chẳng thèm quan tâm rồi.

Thật quá đáng.

Hừ!

Không để ý tới thì không để ý, có gì đặc biệt hơn người.

Cô rầu rĩ vào toilet rửa mặt, lại phát hiện trên bồn rửa mặt có nước đọng, cô khẽ giật mình, lại đụng bàn chảy đánh răng của người đàn ông kia, ẩm ướt, anh đã trở lại?

Cô vội vàng đi đến nơi để quần áo, quả nhiên thấy quần áo của anh bị quăng vào trong sọt.

"Sáng sớm A Huống đã đi sở tư pháp, ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn!"

Lời chị Ngôn xác nhận suy đoán của cô.

Cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại qua, lúc này điện thoại đã thông.

"Chuyện gì?"

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, dường như bốn phía còn có tiếng tranh cãi vọng lại.

"Anh Thần, tối hôm qua anh đã về sao?"

"Ừ! Về đến nhà đã ba giờ rồi, thấy em ngủ ngon, nên không có đánh thức em. Có việc?" Anh hỏi.

"Ừ, anh có thời gian rãnh không? Em có chuyện muốn gặp mặt anh nói..."

"Ban ngày chỉ sợ không có thời gian."

"Giữa trưa... Dù sao anh cũng phải ăn cơm mà!"

"Amh gọi cơm hộp. Thật xin lỗi!"

"A..."

Không hiểu sao, tâm tình của cô như rơi xuống vực sâu.

"Buổi tối anh về sớm chút, cùng nhau ăn cơm được không..."

"Thật sự?"

Lúc này cô mới thoáng vui vẻ một chút.

"Ừ!"

"Được, vậy buổi tối gặp!"

Cô nhẹ nhàng nói.

Giọng nói nhẹ nhàng như vậy, để cho lông mày của người đàn ông bên kia điện thoại hơi dãn ra.

Ngày hôm nay, Đông Lôi đi trường học, buổi sáng có một tiết, buổi chiều có hai tiết học.

Suốt thời gian cô đều nghe giảng bài, rảnh rỗi, thì đi thư viện.

Y học lâm sàng cũng không phải quen thuộc, cô phải bắt đầu từ con số 0. Thầy cô bạn bè đều rất xa lạ, chương trình học cũng xa lạ, nên cô chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Thời gian một ngày vội vàng qua, sinh hoạt của học sinh bình thường lại lần nữa trở thành sắc màu trong cuộc sống của cô.

Đi trường học, cô cố gắng ít xuất hiện, cũng may hình ảnh có liên quan tới cô, trên mạng cũng ít khi thấy, người có thể nhận ra cô, cũng không nhiều, huống chi, cô vẫn đeo một kính vuông đen bản to, còn quần áo, đều có giá ổn định bình thường——nên khi Đông Lôi ở trong trường, cũng ít ai biết.

Gần chiều, Đông Lôi cưỡi xe đạp về tới nhà, trước mặt có một mảnh hoa thơm nở rộ, màu sắc tươi đẹp, có bươm bướm đang nhẹ nhàng bay lượn.

Cô dẫn xe đạp đến ga ra, đi ra, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen óng ánh chậm rãi chạy vào, cô đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nhìn xe dừng lại, một đôi chân thon dài bước xuống xe, ngay sau đó là một khuôn mặt cứng rắn xinh đẹp, tay cầm điện thoại, vừa nói chuyện vừa xuống xe.

Đông Lôi thật cao hứng, xong trong lòng lại bối rối, một lát nữa cô nói chuyện của Cố Duy, cũng không biết anh có tức giận hay không? Có thể cho rằng cô còn quan tâm để ý chồng trước hay không?

Cô lo lắng, chuyện này sẽ ảnh hưởng không khí vui vẻ giữa hai vợ chồng!
Bình Luận (0)
Comment