Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 22

Không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp.

Những tiếng lách cách phát ra từ chiếc bút mà người đó đang gõ xuống bàn giống như gõ thẳng vào trong lòng vô số người ở đây, khiến họ kêu khổ mà không dám nói lời nào.

Hôm nay là chủ nhật, cứ tưởng sẽ được ở nhà nghỉ ngơi nhưng không ngờ bị sếp triệu tập gấp lên công.

ty, “Thế nào, không có gì để nói”

Giọng nói lạnh lùng của Đình Phong vang lên, anh bực bội khi thấy không một ai dám lên tiếng nhận trách nhiệm cho sơ sót nghiêm trọng trong bản kế hoạch vừa đề xuất.

Rất may là anh.

chú ý đến sai sót này, nếu không khí áp dụng theo bản kế hoạch đó thì có thể gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Cậu Phong, về sai sót lần này, tôi xin chịu trách nhiệm, là do tôi không kiểm tra kỹ số liệu trong bản kế hoạch đó, tôi xin rút kinh nghiệm.

lần sau sẽ cẩn thận hơn.”

Quản lý dự án lí nhí lên tiếng.

Hắn ta tên là Quang, là một người đàn ông trung niên có dáng vẻ bình thường, hơi mập mạp nhưng khuôn mặt toát lên vẻ khôn khéo.

Tuy nhiên, gương mặt đó lúc này lại đang đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi.

“Rút kinh nghiệm? Anh rút đến bao nhiêu lần rồi, hay là anh nghĩ mỗi lần anh làm sai đều có người khác sửa lỗi nên thoải mái làm việc cẩu thả.

Anh có biết chỉ một lỗi này mà công ty sẽ thiệt hại bao nhiêu không?”

Đình Phong tức giận ném bản kế hoạch dự.

án về phía quản lý Quang khiến hắn ta co rúm lại, miệng lắp bắp: “Tôi xin lỗi, đây là lần cuối cùng, lần sau tôi sẽ…”

“Không có lần sau, anh chính thức bị sa thải, công ty không cần những con người chỉ biết lợi dụng chức vụ để thu lợi bất chính và làm tổn hại đến công ty.”

Lời nói dứt khoát không có một chút tình cảm nào của Đình Phong khiến quản lý Quang tái nhợt, hắn ta không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.

“Cậu Phong, tại sao lại sa thải tôi, tôi không đồng ý, tôi phải nói chuyện này với chủ tịch, cậu không có quyền đuổi tôi khi ba cậu chưa cho phép.”

“Tùy anh, cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán, Thành, cậu ở lại, tôi có việc giao cho cậu.”

Đình Phong không để ý gì đến người đàn ông với gương mặt nhợt nhạt đang lắp bắp nói chuyện, anh chỉ chăm chú nhìn cậu thanh niên với dáng vẻ mảnh khảnh đang di chuyển đến gần chỗ anh.

Đây là trợ lý riêng của Đình Phong, là một người rất có năng lực nên luôn được anh tin tưởng.

Thấy thái độ kiên quyết của Đình Phong, quản lý Quang cuộn chặt hai bàn tay thành nắm đấm, hẳn biết tính anh, một khi đã quyết định thì không thể thay đổi.

Thay vì mất mặt ở lại cầu xin, hắn hằm hằm nhìn Đình Phong bằng ánh mắt oán giận rồi bước ra khỏi phòng, đóng sầm cánh cửa ra vào phòng họp khiến nhiều nhân viên còn ở ngoài giật mình hoảng hốt.

Phan Thành nheo mắt nhìn theo bóng lưng của quản lý Quang, không bỏ qua ánh mắt thiếu.

thiện cảm vừa rồi.

Hắn bước đến chỗ của Đình Phong, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, gương mặt như có điều suy nghĩ.

“Anh Phong, dù sao anh Quang cũng vào công ty lâu rồi, lại biết được khá nhiều thông tin quan trọng, sa thải anh ta thế này liệu có ổn không?”

Thấy vẻ lo lắng của người trợ lý, Đình Phong nhếch miệng cười, ánh mắt tối lại.

“Biết nhiều thì đã sao, trước nay hắn luôn cậy bản thân là nhân viên kỳ cựu, đi theo làm việc cho ba tôi từ hồi còn trẻ, cậu cũng không phải không biết hắn đã bòn rút của công ty bao nhiêu lần, vốn dĩ tôi còn nể tình hẳn không có công lao cũng có khổ lao, nhưng hẳn ngày càng quá đáng, nếu thực sự lần này chúng ta làm theo.

bản kế hoạch hắn đề xuất thì thiệt hại không thể đo đếm được.

Một con rắn độc như thế thì không thể không trừ bỏ.”

Phan Thành gật gù tán thành, quả thực hắn cũng chịu đựng tên Quang này đủ rồi, lúc nào cũng cậy già lên mặt, năng lực không có mấy.

nhưng thủ đoạn thì vô cùng nhiều.

Tuy nhiên, sự việc lần này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ thì lại rất nhỏ.

Rốt cuộc kế hoạch mởi chỉ có trên giấy tờ, hoàn toàn có thể thay đổi hay chỉnh sửa lại.

Vì thế hắn cảm thấy lão Quang chỉ là đứng mũi chịu sào do tâm trạng của sếp không được tốt mà thôi.

“Cậu làm lại bản kế hoạch này cho tôi, cần tài liệu gì cứ trực tiếp đề xuất, đây là dự án quan trọng nên tôi không muốn giao cho phòng quản lý dự án làm nữa, một tên Quang là đủ rồi”

“Vâng, em biết rồi sếp, không có chuyện gì nữa thì em xin phép ra ngoài ạ.“ “Khoan đã.”

Đang chuẩn bị đứng lên để ra ngoài thì Phan Thành nghe thẩy Đình Phong gọi lại, hắn bèn quay đầu và nhìn sếp mình, ánh mắt chờ đợi anh —— min S”

2 tiếp tục giao việc hay dặn dò điều gì.

Nhưng đợi mãi không thấy Đình Phong lên tiếng, hắn nhắc nhờ: “Sếp còn chuyện gì muốn giao cho em ạ?”

Đình Phong cảm thấy rất khó mở miệng, rốt cuộc đây cũng không phải chuyện gì liên quan đến công việc.

“Có chuyện này… tôi muốn hỏi cậu.”

Thấy Đình Phong tỏ ra bối rối, Phan Thành cảm thấy thú vị.

Đây là lần tiên hắn thấy sếp mình như thế.

Đình Phong vốn nổi tiếng là người có đầu óc và thủ đoạn sát phạt cực kỳ quyết đoán nên hiếm khi thấy anh lo lắng về điều gì.

“Chuyện là thế này… ví dụ nhé, nếu trước đây cậu rất ghét một ai đó, kiểu như hận không.

muốn người đó xuất hiện trong cuộc sống của mình, đối xử cũng không tốt, nhưng người đó vẫn bao dung cậu, khiến cậu dần dần quan tâm họ, sau đó cậu lại phát hiện ra người ta cư xử lạ hơn, giống như bắt đầu oán trách cậu thì cậu sẽ xử lý như thế nào?”

Nghe những lời này, Phan Thành lờ mờ hiểu ra.

Thì ra là thế, hắn đã nói mà, đang yên đang lành bỗng nhiên Đình Phong phát tác tính tình, đuổi việc luôn cả một nhân viên kỳ cựu, chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra.

Lại ngẫm nghĩ lời của anh, hắn cũng đã đoán được Đình Phong đang nói đến ai.

Phan Thành là một trong số ít người thân cận biết được thân phận của vợ anh và cả câu chuyện yêu hận tình thù giữa hai người.

Trước đây Đình Phong rất ít nhắc đến vợ mình, nếu có thì cũng chỉ là những lời nói lạnh nhạt và đầy sự khinh bỉ.

Xem ra, sếp của hắn bắt đầu nhận quả đắng vì điều này rồi.

“Ý anh đang nói đến chị nhà sao?“ Phan Thành hài hước trêu chọc khiến Đình Phong xấu hổ, anh giả bộ quay mặt đi chỗ khác nhưng đôi tai đang dần đỏ ửng đã bán đứng anh.

Thấy Đình Phong không trả lời, hắn mặc định là anh xác nhận suy đoán của hắn.

“Thực ra thì em là người ngoài cuộc nên không rõ ràng lắm chuyện của anh chị, em cũng chưa có dịp tiếp xúc với vợ anh nên không thể đánh giá được ai đúng ai sai.

Có điều, nếu anh đã có cái nhìn khác về chị ấy thì hai người nên cởi bỏ khúc mắc, dù sao Đình Vũ cũng bốn tuổi, nó cần có một gia đình hạnh phúc thật sự.”

“Cời bỏ khúc mắc”

Đình Phong lẩm bẩm lặp lại, bỗng nhiên anh cảm thấy ruột gan cồn cào.

Nói thì dễ, làm mới khó, bốn năm không phải thời gian ngắn ngủi gì, việc chán ghét một người dù có thay đổi nhưng cũng không phải một sớm một chiều.

Nhất là anh cũng chẳng thấy mình làm gì sai cả, ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ cư xử như anh thôi.

“Nếu anh muốn lấy lòng chị nhà, cần em bày.

cho vài cách không? Đảm bảo thành công mỹ.

mãn”

Phan Thành hào hứng dụ dỗ tiếp, hiểm khi có cơ hội lên mặt với sếp, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội ngàn năm này.

Đình Phong nhíu mày nhìn trợ lý của mình một cách nghỉ ngờ, anh nhớ không lầm thì cậu ta chỉ thua anh hai tuổi và đến giờ vẫn phòng không gối chiếc, đích thị là lão thanh niên ế vợ, vậy mà cũng dám vỗ ngực đảm bảo.

Anh chàng trợ lý nhạy cảm phát hiện ra vẻ mặt không-hề-tin-tưởng-một-chút-nào của Đình Phong bèn nhanh nhảu nói: “Anh không cẩn nghỉ ngờ, em theo chủ nghĩa độc thân, chỉ yêu chứ không cưới.

Phụ nữ thực sự là loài động vật rất phiền toái.”

Hắn giả bộ than phiền và còn tiếp tục lải nhải về việc hắn bị mấy cô nàng bám theo không buông tha.

“Nói trọng điểm.”

Đình Phong không kiên nhẫn ngắt lời.

Đôi khi anh không hiểu tại sao bản thân là người rất kiệm lời nhưng những người xung quanh lại nói nhiều đến thế.

Điển hình như tên bạn thân Đồng Thanh Sơn và gã Phan Thành này, cả hai người đúng là tuyệt phối.

Phan Thành cũng vội ngừng ca cẩm về những cô nàng của hắn và nói nghiềm túc: “Rất đơn giản, dỗ dành phụ nữ chỉ cần nhớ ba từ: Lời nói-quà tặng-thân thể”

“Nói rõ hơn”

! “Thế này nhé.

Các cụ nói rồi, con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt, nên chỉ cần nói mấy lời ngọt ngào yêu thương các kiểu là nàng nào chả xiêu lòng”

Bất chợt, Phan Thành tưởng tượng ra cảnh Đình Phong với gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi đứng dưới mưa hát tình ca, hắn rùng mình, thật quá đáng sợ mà.

“Cậu đang nghĩ cái gì?“ Đình Phong nheo mắt nguy hiểm nhìn trợ lý, anh chợt cảm thấy vẻ mặt này của hắn rất đáng ăn đòn.

“Không có gì..

không có gì”

Phan Thành.

vuốt mồ hôi trên trán.

Má ơi, may là hắn không lỡ lời, nếu để Đình Phong biết suy nghĩ trong đầu hắn thì hắn dám chắc sẽ bị anh một cước đá bay.

ra khỏi phòng họp.

“Nếu nói ngọt rồi mà cô ấ ẫn giận thì lập tức đi mua quà tặng, chính là mấy thứ trang sức lấp lánh, càng giá trị càng tốt.

Phụ nữ vốn là động vật tham lam mà.”

Đình Phong vuốt cằm suy nghĩ, anh phát hiện ra đúng là từ trước đến nay anh chưa bao.

giờ tặng cho Khả Hân một món quà nào, có lẽ cũng nên dành chút thời gian đưa cô đi mua sắm.

“Còn cái thứ ba nghĩa là sao?”

Đình Phong tò mò hỏi Phan Thành.

“Cái này à, hắc… hắc… chính là như nghĩa đen của nó.

Lôi nàng lên giường, làm cho nàng.

trải qua những phút giây thăng hoa.“ “Nói linh tỉnh.“ Đình Phong trừng mắt nhìn vẻ mặt vô cùng dâm đãng của Phan Thành.

Bây giờ anh mới biết đầu óc cậu ta có mấy suy nghĩ đen tối như vậy.

“Linh tỉnh hay không thì anh cứ check sẽ biết, còn bây giờ em xin phép về nhà nghỉ ngơi đây, chúc sếp mã đáo thành công.”

Phan Thành hớn hở trêu chọc Đình Phong và đứng dậy, thay đổi biểu cảm trên gương mặt trở về vẻ nho nhã như bình thường.

“Cút”

Đình Phong khinh bỉ sự biến sắc nhanh như tắc kè hoa của cấp dưới.

Anh đoán chính qương mặt này cũng đi gây họa cho nhiều cô gái rồi.

Sau khi Phan Thành ra ngoài, cả căn phòng chỉ còn lại một mình Đình Phong, anh ngả lưng vào phỉa sau ghế, bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của trợ lý và cảm thấy trong lòng hơi ngứa.

Có lẽ anh có thể thử xem.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment