Cô Vợ Hoàn Hảo

Chương 37

Một đêm thổ lộ hết tình cảm và xóa tan những hiểu lầm trước đây nên Khả Hân và Đình Phong đầu cảm thấy cuộc sống trở nên có tình vị hơn bao giờ hết.

Đặc biệt là Khả Hân, nhiều khi cô ngây ngô cười một mình khiến mỗi khi Đình Phong bắt gặp đều lắc đầu cảm thán.

Xong rồi, vợ anh biến thành một cô ngốc rồi.

Anh bắt đầu yêu cầu cô dạy anh ngôn ngữ của người khiếm khuyết và điều này làm Khả Hân mừng rỡ thiếu điều nhảy cẵng lên.

Trước đây có biết bao nhiêu lần cô thầm mong anh có thể hiểu được những cử chỉ này để khoảng cách giữa hai người có thể gần hơn một chút, nhưng anh đều gạt đi không thèm để ý.

Khả Hân rất kiên nhẫn dạy Đình Phong và điều làm cô ngạc nhiên là chỉ trong hai ngày anh đã có thể hiểu hết những động tác đơn giản hàng ngày của cô.

Đình Phong thấy ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy sự ngưỡng mộ của vợ, vành tai hơi đỏ lên, anh có nên nói ra chuyện anh đã dấu cô và lén học thứ ngôn ngữ này suốt một tháng qua không.

nhỉ? Nhưng nghĩ đến vẻ mặt sùng bái của Khả Hân, anh lại nhếch miệng cười rất gian xảo.

Thôi, cứ để cô vợ ngốc của anh tiếp tục thần tượng anh đi, rốt cuộc bản thân anh cũng quá thông minh mà.

Không có cuốn sách dạy ký hiệu tay đó, anh cũng sẽ nhanh chóng học được thôi.

Thẩm thoắt đã đến ngày hai vợ chồng được mời đến dự tiệc sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi.

Khả Hân cảm thấy hơi lo lắng vì chưa từng tham dự bất kỳ một bữa tiệc nào cùng Đình Phong.

Cô sợ bản thân sẽ gây ra phiền toái không đáng có nên.

ra dấu hỏi anh.

“Tối mai là tiệc sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi, liệu em có nên đi không?”

“Đi chứ, tại sao lại không? Nếu Ngọc Nhi đã muốn mời đích danh em thì cứ đi thôi.

Em cũng.

nên học cách quen dần với những thứ này bởi sau này sẽ thường xuyên gặp phải.

Đừng lo lắng, có tôi đi cùng, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Đình Phong bỏ cuốn sách đang đọc xuống và bước tới bóp nhẹ vào mũi Khả Hân để an ủi cô, nghĩ một lúc, anh lại vươn tay xoa đầu khiến cô lập tức trừng mắt nhìn anh.

“Em không phải con cún, đừng có xoa đầu em.

“Được, không xoa đầu thì tôi xoa chỗ khác.”

Sau đó, Khả Hân cắn răng hận không thể tát cho người đàn ông vô sỉ trước mặt cô một cái Anh đang thò tay vào ngực cô sờ soạng với vẻ vô.

cùng nghiêm túc.

“Anh có thể biết xấu hổ hơn một chút không?”

Khả Hân lập tức đẩy bàn tay hư hỏng của anh ra và vung vẩy tay hỏi anh, trong lòng thì rít gào.

Đây là người chồng băng lãnh của cô sao? Đình Phong thấy bàn tay mình bị Khả Hân gạt phăng đi, cảm giác có chút tiếc nuối.

Anh ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên bế bổng cô lên bước nhanh tới chiếc giường gần đó, mặc kệ sự phản kháng của cô và nói.

“Biết, nhưng nhìn thấy em là tôi đánh rơi mất rồi.”

Để chuẩn bị cho buổi tiệc quan trọng tối nay, Khả Hân đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ từ lúc chập tối.

Nhìn đống quần áo bày la liệt trên giường, cô cau màu suy nghĩ không biết lựa chọn nên mặc gì Đình Phong bước vào phòng, thấy Khả Hân cầm hết thứ này đến thứ khác lên ướm thử, vẻ mặt đắn đo suy nghĩ.

“Anh nghĩ em nên chọn cái nào?“ Khả Hân dùng ký hiệu hỏi Đình Phong, sau đó giơ hai chiếc váy lên trước mặt để anh có thể nhìn rõ hơn.

“Không cần chọn, đợi một lát, tôi đã sắp xếp cho em rồi: Đình Phong mỉm cười và nói một cách bí ẩn khiến Khả Hân khá tò mò.

Sắp xếp? Sắp xếp cái gì? “Cốc, cốc, cốc“ Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Khả Hân, sau đó cô nghe thấy giọng của chị An.

“Cậu Phong, khách của cậu đã đến rồi.“ Đình Phong bước ra mở cửa còn Khả Hân thì ngoái đầu theo anh để nhìn xem là loại khách nào mà anh lại mời lên tận phòng ngủ.

“Chào anh chị, bọn em đã mang đồ đến ạ.”

Bước vào phòng là hai cô gái trẻ, mỗi người xách trên tay một chiếc túi lớn, tươi cười chào hỏi Đình Phong và Khả Hân “Tốt lắm, hai người giúp vợ tôi mặc đồ và trang điểm, tôi sẽ xuống dưới nhà đợi.”

Đình Phong gật đầu nói với hai cô gái trước mặt và sau đó quay lại nhìn Khả Hân, thấy ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của cô, anh buồn cười búng vào trán cô một cái.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau chuẩn bị không muộn.”

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Lúc này Khả Hân mới hiểu ra Đình Phong nói đã sắp xếp là có ý gì.

Một dòng nước ấm đâng lên trong lòng khiến cô hết sức cảm động.

Thật không ngờ chồng cô lại chu đáo đến thế.

Hai cô gái nhanh chóng mở mấy chiếc túi và một trong hai người cưởi tủm tìm nói chuyện với Khả Hân.

“Anh nhà tâm lý quá, để tụi em giúp chị thật lộng lẫy vào buổi tối nay nhé.

Chị vốn rất đẹp rồi, nếu trang điểm lên một chút đảm bảo sẽ khiến mọi người đều phải trầm trồ.”

Khả Hân cũng nở nụ cười rạng rỡ và ngoan ngoãn phối hợp với hai người.

Đình Phong đang ngồi đọc sách ở dưới phòng khách.

Anh nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ trôi qua, anh đoán có lẽ Khả Hân cũng sắp chuẩn bị xong.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy mấy tiếng bước chân xuống cầu thang nên ngẩng đầu lên.

Ngay từ phút giây đó, Đình Phong ngây dại.

Khả Hân bước xuống trong bộ váy màu trắng cực kỳ lộng lẫy.

Tay áo được thiết kế bồng bềnh bằng lớp voan trong suốt cao cấp làm tôn lên bờ vai thon thả và chiếc cổ cao thanh mảnh của cô.

Trước ngực áo được đính nhiều viên ngọc trai sáng lấp lánh, ôm lấy bộ ngực đầy đặn tạo sự mê hoặc nhưng không mất đi vẻ thanh nhã.

Mái tóc dài đen nhánh búi cao và hai lọn tóc mai bên thái dương được uốn xoăn nhẹ nhàng giúp gương mặt Khả Hân hoàn toàn lộ rõ.

Khuôn mặt cô được trang điểm rất tự nhiên làm ngữ quan càng trở nên tinh xảo đến không thể bắt bẻ.

Trông Khả Hân thực sự giống như nàng công chúa bước ra từ trong cổ tích.

Thấy Đình Phong nhìn mình không chớp mắt, Khả Hân cúi đầu ngượng ngùng, hai rặng mây đỏ bay lên má cô càng khiến cô trở nên xinh đẹp đến kinh người.

Vừa rồi khi nhìn vào gương, cô cũng mở to mắt kinh ngạc, không dám tin cô gái hoàn mỹ trong gương là mình.

Bởi vậy các cụ nói không sai, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Hai cô gái giúp Khả Hân trang điểm và mặc đồ cũng rất đắc ý vì tác phẩm của mình, đồng thời cũng cảm thán hai vợ chồng nhà này có ngoại hình thật quá mức chọc người hâm mộ.

Đặc biệt là người đàn ông kia ra tay cũng vô cùng hào phóng.

Đình Phong bỗng giật mình tỉnh táo, thấy bản thân hành động như một tên ngốc chưa bao giờ được gặp mỹ nhân, hai tai anh bắt đầu đỏ ửng lên, anh giả bộ ho nhẹ để che giấu thất thố và bước tới gần Khả Hân.

“Không tồi“ Sau đó Đình Phong bước vộ phòng và ném lại một câu: “Tôi lên phòng thay đồ”

Khả Hân ngốc.

Cô cúi xuống nhìn bản thân từ đầu tới chân, cảm thấy bản thân cực kỳ xinh đẹp nhưng chỉ được chồng đánh giá bằng hai từ “không tồi”

, cô bĩu môi thầm mắng anh không hiểu phong tình.

Nhưng chợt nhớ đến đôi tai đỏ ng của anh và thái độ vội vã giống như là chạy trốn vừa rồi, cô lại đắc ý.

Hắc, hắc, thì ra là anh ngượng ngùng.

Thời gian xuất phát đến bữa tiệc đã tới, Đình Phong quyết định để bé Bin ở nhà cho chị An trông nom, mặc cho cậu ôm chân Khả Hân sống chết không chịu buông.

“Bin ở nhà ngoan, lần sau ba sẽ cho con di cùng.”

Đình Phong cúi xuống xoa đầu con trai và gỡ thân thể như bạch tuộc của cậu ra khỏi chân Khả Hân.

Hôm nay là lần đầu tiên cô cùng anh đi dự tiệc, anh không muốn cô bị phân tâm trong việc trông chừng bé Bin.

“Ba hứa đấy, không cho lừa Bin, ngoắc ngoắc tay, ai nói dối thì biến thành con chó nhỏ.”

“Được, ngoắc tay thì ngoắc tay.“ Đình Phong nhếch miệng cười dụ dỗ con trai, trong lòng thì cười khẩy, nếu thực sự nói dối sẽ biến thành con chó nhỏ thì chắc là anh biến thân một ngàn lần mỗi khi lừa Khả Hân trên giường rồi Địa điểm tổ chức sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi, bà Trinh diễn ra tại một căn biệt thự khác của gia đình họ.

Do tính chất công việc của bà Trinh là một cán bộ cấp cao trong chính phủ nên bữa tiệc này không quá phô trương mà chỉ quy tụ một số bạn bè thân thiết của gia đình.

Tuy vậy, đây đều là những người có máu mặt ở nhiều giới nên Đình Phong cũng tương đối coi trọng, nhất là hôm nay anh còn dẫn Khả Hân đi cùng.

Do quãng đường từ nhà đến đây tương đối xa nên khi hai người bước vào đã thấy khá nhiều vị khách có mặt, hầu như ai cũng ăn mặc hết sức thanh lịch và sang trọng.

Khả Hân bỗng thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn là Đình Phong đã giúp cô chuẩn bị trang phục, nếu cô ăn mặc như ngày.

thường thì sẽ trở nên cực kỳ lạc quẻ trong bữa tiệc này.

Đình Phong cũng là một doanh nhân cũng tương đối nổi bật trong giới kinh doanh nên rất nhiều vị khách nhận ra anh, ánh mắt đồng thời cũng ngạc nhiên khi thấy anh đi cùng một cô gái lạ mặt.

Trước đây, chưa bao giờ thấy Đình Phong dẫn theo một ai, chẳng lẽ đây chính là bạn gái của anh sao.

Nếu đúng vậy thì quả là một cặp.

trai tài gái sắc.

Ngọc Nhi cũng đã quan sát hai người kể từ khi họ bước vào, cô cảm thấy ghen tị phát cuồng với vẻ xinh đẹp xuất chúng của Khả Hân.

Thực ra hôm nay Ngọc Nhi cũng rất trau chuốt cho vẻ bể ngoài của mình.

Toàn bộ trang phục và phụ kiện trên người cô đều đến từ các thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới.

Sở đĩ Ngọc Nhi chú ý đến từng chỉ tiết trong cách ăn mặc là vì muốn trở thành người nổi bật nhất trong bữa tiệc này, cho dù đó là sinh nhật của mẹ cô.

Một lý do nữa là vì cô muốn đè bẹp.

Khả Hân xuống dưới chân để chị ta hiểu được rằng cô mới là phượng hoàng còn bản thân thì chỉ là con chim xấu xí.

Nhưng có vẻ như Ngọc Nhi đã đánh giá thấp Khả Hân bởi ngay khi Khả Hân xuất hiện, Ngọc Nhi nghe thấy những tiếng trầm trồ kinh ngạc vì vẻ đẹp của Khả Hân từ những vị khách xung quanh.

Gương mặt cô vặn vẹo vì ghen tị và càng tức giận hơn khi thấy Đình Phong không thèm chú ý đến cô dù chỉ là một ánh m “Chào Đình Phong, thật vui vì gặp cậu ở đây, có thể giúp tôi giới thiệu quý cô xinh đẹp bên cạnh cậu là ai không?“ Một người đàn ông trẻ tuổi bước đến gần Đình Phong và liếc nhìn Khả hân với vẻ hứng thú pha chút tò mò.

“Đây là…“ Đúng lúc Đình Phong muốn lên tiếng giới thiệu về thân phận của Khả Hân thì bỗng một giọng nói vang lên phía sau lưng khiến mọi người đều bị thu hút.

“Là con gái của một người họ hàng xa nhà chúng tôi.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment