Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 12

Sau khi về Bắc Kinh anh liền về nhà thay đồ rồi đến công ty. Công việc ngày càng chất đống nên anh phải giải quyết càng nhanh càng tốt. Anh đang cúi đầu vào công việc thì cô gõ cửa:


Cốc...cốc... Cốc


Anh đang chăm chú làm việc đột nhiên bị quấy rầy nên có chút khó chịu nhưng vẫn nói:


-Vào đi! - giọng anh lạnh băng


Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào. Cô đi tới gần bàn làm việc của anh và nói:


-Trịnh tổng! Có giám đốc bên công ty Trịnh gia muốn gặp anh - cô báo cáo


Anh đang nhìn chằm chằm vào máy tính nghe câu nói của cô anh liền ngước mặt lên. Trên mặt hiện lên chữ chán ghét. Xung quanh anh liền tỏa ra hơi lạnh. Nhìn anh bây giờ rất khiến người ta dựng tóc gáy. Anh chần chừ 2 giây thì nói:


-Cho ông ta vào! - anh ra lệnh bằng giọng không thể nào lạnh hơn.


Cô thấy thế mồ hôi cứ toát ra nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh.


-Vâng! Thưa Trịnh tổng- cô nói xong liền đi ra mời người đàn ông tầm 50 tuổi vào


Người đàn ông gật đầu cảm ơn cô rồi từ tốn bước vào trong. Cánh cửa đóng sầm lại bây giờ trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ có 1 người đàn ông trung niên và 1 người đàn ông trẻ, điển trai nhưng đầy lạnh lùng và kiêu ngạo


Anh đang ngồi dựa lưng trên ghế giám đốc. Mắt nhắm lại, tay thì cầm cây viết quay. Trong anh thật lạnh nhạt.


Còn người đàn ông trung niên kia thì vẻ mặt rầu rĩ nhẹ giọng lên tiếng:


-A Tuấn lâu rồi không gặp con khỏe chứ? _ người đàn ông ân cẩn quan tâm hỏi


Nhưng anh không quan tâm chỉ quăng cho ông ta 1 câu


-Vào thẳng vấn đề! - anh nói


-Ba...ba xin lỗi - tới đây cũng biết người đàn ông này là Trịnh Tú , ba của anh


Trước lời xin lỗi đầy nghẹn ngào của ông nhưng anh vẫn coi như gió thổi ngang tai. Nó không hề hấn gì với anh cả. So với nỗi đau kia thì lời xin lỗi này quá nhẹ nhàng. Anh không muốn nhớ đến chuyện cũ thêm 1 giây 1 phút nào nữa nên lên tiếng cắt ngang giây phút tội lỗi của ông:


-Nếu lại là quá khứ thì tôi mời ông về cho. Nó bây giờ với tôi là dĩ vãng - anh nói


Ông không ngờ người con trai trước kia ấm áp của ông lại trở thành lạnh lùng như thế. Đã nhiều năm không gặp con của ông đã khác xưa nhiều rồi. Cũng tại chuyện đó mà ra. Mấy năm nay ông không dám đến tìm anh. Nhưng bây giờ thật sự không còn đường nào khác, ông thật sự đã bế tắc và bị dồn vào đường cùng rồi. Công ty của ông đang gặp khó khăn có thể sẽ bị phá sản trong tương lai gần nhất. Nó là tâm huyết của cả cuộc đời của ông nên ông không thể mất nó được . Ông không còn cách nào khác chỉ có thể đến tìm anh chỉ mong anh ra tay giúp đỡ cứu vớt công ty của mình, thật ra ông đã cố gắng nhiều cách nhờ nhiều người giúp đỡ nhưng đều không thành. Cách thì thất bại mà người lại không giúp.


Vì bận tâm suy nghĩ nên ông lặng thinh. Nhưng đối với anh đó là sự thử thách tính kiêng nhẫn của mình. Anh không muốn gặp ông nhưng ông đã đến tận đây anh muốn xem ông nói gì, vậy mà nãy giờ ông lại im lặng. Anh không thích nhìn thấy ông chút nào nên liền lên tiếng mục đích là để ông đi khỏi tầm mắt của anh


-Nếu như ông không còn việc gì mời ông ra cho - anh lạnh lùng nói


Khi nghe câu nói của anh, ông bừng tỉnh thoát ra khỏi suy nghĩ. Liền nói thẳng vào vấn đề vì ông biết anh giờ đây là người không thích dong dài


-Con có thể giúp công ty của ba được không?. Công ty của ba đang rất khó khăn nếu cứ như vậy nó sẽ bị phá sản. Con có thể cứu ba được không?- ông nói xong liền cảm thấy xấu hổ trong lòng


Lông mày anh nhíu lại.Trong lòng đầy khinh bỉ, rốt cuộc tìm anh chỉ là muốn cứu vớt công ty thôi chứ gì. Mặt anh lạnh băng nói. Những lời nói của anh khiến ông phải chết lặng


-Tôi không có thói quen giúp người lạ. Nếu giúp công ty ông thì tôi được cái gì?. Tôi nghĩ ông nên tìm người khác. Tôi không muốn phí thời gian - anh nói xong liền quay mặt vào máy tính chuyên chú làm việc


Ông nghe những lời đó phát ra từ miệng anh. Ông cảm thấy lòng mình quặng lại. Ông nghẹn ngào hỏi anh:


-Con không thể cứu ba 1 lần được sao? - ông vừa nói nước mắt hầu như muốn tuôn ra


Anh vẫn không có ý định nhìn ông nhưng miệng vẫn nói:


-Tôi không có thói quen nói lại 2 lần!!! - anh nói


Ông vì sốc mà chân lảo đảo như muốn ngã. Nhưng ông vẫn phải gắng gượng mỉm cười và đi ra khỏi phòng làm việc của anh


Sau khi ra khỏi phòng anh ông chạy như người vô ý thức lao ra ngoài công ty. Mặc cho mưa rơi xối xả nhưng ông đã không thể bước tiếp nữa. Ông ngã quỵ 2 chân quỳ xuống đất, mưa rơi xuống làm ướt hết bộ tây trang của mình nhưng ông vẫn quỳ ở đó hai tay vịn lấy đầu gối ngước mặt lên trời nước mắt của ông và nước mưa trộn lẫn vào nhau. Ông giờ phút này không biết làm gì chỉ biết la lớn "Tại sao???"


Ông thầm nghĩ trong lòng kiếp trước mình đã tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này ông phải trả 1 cách nặng nề như vậy. Gia đình ông sớm đã không còn nguyên vẹn khi người vợ ông yêu thương qua đời. Ông đã tự an ủi mình vì mình vẫn còn 1 người con trai sống tình cảm. Nhưng ông trời đã quá bạc đãi với ông rồi, ngay cả người con trai ông cũng mất. Ông không ngờ mình phải chịu cảnh tượng này. 4 năm trước chính bản thân ông cũng không hiểu việc gì xảy ra và ông cũng không ngờ mình lại có hành động như vậy với Dương Thùy Mỹ. Ông là người kiểm soát thân dưới rất cao nếu như ông tùy tiện thì đã lên giường không biết bao nhiêu cô gái rồi. Nhưng từ khi vợ ông mất, ông chưa từng làm chuyện đó với ai, Dương Thùy Mỹ là người đầu tiên ông làm chuyện đó sau khi vợ ông ra đi. Ông lại là người sống có trách nhiệm cao nên ông không thể ăn xong rồi vứt. Ông chỉ có 1 con đường để chọn là chung sống với 1 cô gái đáng tuổi con mình. Nhưng cũng vì cái đó đã khiến khoảng cách giữa ông và người con trai mình xa dần. Đau lòng và trớ trêu khi cô gái đó lại là người con trai mình yêu thương. Bây giờ thì khoảng cách đó nó xa đến mức ông không thể chạy tới và thương tâm hơn là người con ruột thịt của ông lại làm như không quen biết ông, ngay cả từ " Ba" cái từ mà ông rất hạnh phúc khi nghe, bây giờ thì không còn cơ hội nữa rồi. Ông đã gây ra tội ác gì mà khiến người con trai ông yêu thương 1 tiếng " Ba" cũng không gọi.


Ông nghĩ mình không thể cứ quỳ ở trước công ty anh như vậy ông liền đứng dậy và rời khỏi công ty của anh.


---------------dãy phân cách---------------


Anh đã không còn tâm trí làm việc nữa, ngồi uống và suy nghĩ


Thì ra chỉ có vậy. Cuộc sống bế tắc mới nhớ tới tôi sao?. Các người tại sao lại mặt dày như vậy chứ?. Sống êm đềm hạnh phúc bên nhau bây giờ đứng trước nguy cơ khó khăn lại đến tìm 1 người bị phản bội đến mức mất niềm tin để cầu cứu. Các người sao mà vô liêm sỉ đến thế. Đối với người thích phản bội việc gì tôi phải cứu vớt. Từ nay về sau cuộc sống các người không có tôi và tôi cũng vậy. Các người sống chết ra sao cũng không liên quan đến Trịnh Tuấn tôi. Cuộc đời tôi bị cắn 1 lần là quá đủ rồi.


Anh vừa tự hỏi vừa suy nghĩ và cảm thấy chua sót. Anh cảm thấy bọn họ quá bỉ ổi. Bỉ ổi đến mức anh không tưởng được. Anh cứ ngỡ cả đời sẽ không gặp lại hạng người đó nữa nhưng ông trời lại khiến anh phải gặp , gặp mới biết bọn họ đê tiện tới mức nào

Bình Luận (0)
Comment