Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 194

Bởi vì Doãn Tư Thần đã thay Cố Hề Hề chịu một nhát dao kia, nên Cố Hề Hề cũng không thể cự tuyệt việc để anh bước vào khuê phòng riêng tư của cô.

Cố Hề Hề lập tức đẩy Doãn Tư Thần ngồi xuống, duỗi tay kiểm tra lại vết thương đã được băng bó của anh, cẩn thận xem xét từng chút một.

Biểu hiện thận trọng lo lắng của Cố Hề Hề càng làm ánh mắt Doãn Tư Thần thêm ôn nhu.

Cánh tay Doãn Tư Thần rất rắn chắc, cường tráng. Dáng người anh mặc đồ vào thì nhìn có vẻ thon gầy, nhưng khi cởi bỏ lớp áo bên ngoài liền lộ ra cơ bắp săn chắc, ngay cả cánh tay dù đang bị thương thì vẫn một vẻ phong tình quyến rũ cùng khí phách cực hạn.

"Lần sau đừng ngu ngốc vậy nữa." Cố Hề Hề không nhịn được mà lẩm bẩm: "Anh xem mình bị thương thế này, mấy ngày sắp tới sao có thể đi làm?"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần cố ý thở dài một tiếng: "À, em nhắc tôi mới nhớ. Tay tôi bị thương thì ăn uống cũng không biết làm thế nào."

Nét mặt Cố Hề Hề khẽ biến sắc, Doãn Tư Thần lập tức nói thêm: "Nhưng vì cứu em, thì rất đáng giá!"

Đôi mắt Cố Hề Hề rũ xuống, hàng mi cong cong hơi run lên, không thể che giấu được cảm giác áy náy.

Doãn Tư Thần thấy mục đích của anh đã đạt được, tức khắc hơi hơi mỉm cười, duỗi tay kéo Cố Hề Hề ngồi xuống trước mặt mình, khoé mắt thâm thúy, đôi mắt trở nên nghiêm túc ý vị, nhẹ nhàng nói: "Hề Hề, xem như nể tình tôi đang bị thương, có thể cho tôi cơ hội để giải thích một chút không?"

Cố Hề Hề thuận theo ngồi đối diện Doãn Tư Thần, miệng hờ hững nói: "Có gì để giải thích? Còn không phải như vậy sao?"

Doãn Tư Thần cười khổ, duỗi tay nhẹ nhàng nựng nịu chóp mũi của Cố Hề Hề, giọng nói của anh bất giác mang theo sự sủng nịch mà cả anh cũng không nhận ra.

"Em đó em đó, dù có ghen thì tốt xấu gì cũng phải để tôi nói rõ mọi chuyện rồi ghen cũng chưa muộn mà." Doãn Tư Thần nói với vẻ bất lực: "Nếu không phải bổn thiếu gia có nhân phẩm và tính cách quá tốt, thì đâu thể chịu nổi sự dày vò này."

Ha, còn dám nói!

Tính cách anh mà tốt sao?

Làm ơn đi! Anh chính là vị đế vương khủng bố nhất thiên hạ này đó!

"Tôi thừa nhận chuyện ngày hôm đó là tôi không đúng. Nhưng tình huống lúc ấy em cũng không cho tôi cơ hội giải thích!" Doãn Tư Thần bất đắc dĩ nói: "Sau đó em liền bỏ mặc tôi, nói ra những điều làm tôi tức giận đau lòng, đến mức khiến tôi không còn muốn giải thích với em nữa."

"Vậy bây giờ vì sao anh lại muốn giải thích?" Cố Hề Hề tức giận hỏi lại.

"Bởi vì tôi không muốn mất em." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng trả lời.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ.

Gương mặt Doãn Tư Thần trở nên đỏ ửng, anh vốn không phải kiểu người biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Có thể nói ra câu này với anh đã là một cực hạn hiếm hoi!

"Tôi sẽ kể với em mọi chuyện từ đầu để giải thích rõ ràng." Doãn Tư Thần khẽ đằng hắng, bắt đầu nói: "Chuyện nhà của tôi thì em có lẽ cũng biết một chút đúng không? Từ nhỏ tôi đã là thiên chi kiêu tử (*) trong gia đình, vì như vậy nên khi còn rất nhỏ tính cách tôi đã ngạo nghễ, duy ngã độc tôn (**). "

(*) Đứa con cưng của ông trời: Ý chỉ đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu ngạo.

(**) Chỉ có bản mình là cao quý.

Ạch.. Doãn thiếu gia này, ngài hiện giờ vẫn là bản tính duy ngã độc tôn!

"Tôi và Nhiễm Tịch Vi, cùng Thượng Kha từ nhỏ lớn lên bên nhau. Khi còn nhỏ tôi với Thượng Kha thân thiết với nhau, lớn hơn một chút khi học trung học thì bắt đầu tiếp xúc với Nhiễm Tịch Vi nhiều hơn. Lúc đó Nhiễm Tịch Vi còn rất nhỏ, chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi. Tình cảm của tôi khi đó chỉ nhiều hơn anh trai đối với em gái một chút. Một phần vì gia tộc của gia đình ba chúng tôi có quan hệ khắng khít từ lâu, nên mọi người hiển nhiên mong muốn tôi và Nhiễm Tịch Vi ở bên nhau."

"Khi tôi dần dần lớn lên, Nhiễm Tịch Vi lúc nào cũng yếu đuối và dựa dẫm vào tôi, chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau. Tôi thừa nhận, Nhiễm Tịch Vi đúng là người bạn gái đầu tiên của tôi, hơn nữa chúng tôi thật sự từng có một thời gian ngọt ngào hạnh phúc." Doãn Tư Thần quyết định hôm nay sẽ thẳng thắn mọi chuyện, nếu không thì không biết chuột đồng nhỏ của anh sẽ giữ tâm trạng mông lung đến khi nào.

Cố Hề Hề nghe những lời này, tuy cô hiểu được mọi chuyện, nhưng tận đáy lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

"Khi cô ấy mười sáu tuổi, cũng là lúc tôi hai mươi tuổi đã chính thức ở bên nhau, nhưng khoảng thời gian đó chỉ kéo dài hai năm, chính là hai năm sau đó, cô ấy đột nhiên không một lời từ biệt mà biến mất, tôi không hiểu vì cái gì mà cô ấy lại muốn trốn tránh, nên đã muốn đi khắp thế giới để tìm kiếm. Tâm tình của bản thân lúc đó, bây giờ tôi nhìn lại, không hẳn chỉ là yêu. Nói đúng hơn là không cam tâm! Tôi rốt cuộc vẫn là thiên chi kiêu tử, sao lại có thể bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay như vậy."

"Cô ấy đột nhiên biến mất, tôi cảm thấy cứ như bị người khác chơi đùa, sự tức giận tột cùng khiến tôi muốn tìm kiếm để hỏi cho ra lẽ, cho nên tôi đã bắt đầu lùng sục khắp nơi. Ngay lúc đó thì gia đình tôi xảy ra chuyện! Ba mẹ tôi dứt khoát bắt tôi từ Châu Âu trở về, lúc trở lại Trung Quốc, trên một đoạn đường ở dốc núi thì xảy ra tai nạn, lần tai nạn đó thiếu chút nữa đã đẩy tập đoàn Doãn thị đến đại nạn suy vong! Ba của tôi mất tích, đến giờ vẫn không có bất kỳ tin tức nào. Còn tôi khi đó ngồi ở phía trước xe, đáng lý sẽ bị thương rất nặng, nhưng mẹ tôi vì cứu tôi đã lao đến đẩy tôi ra, để bản thân bà bị xe đè lên hai chân."

"Thời điểm được đưa đến bệnh viện thì hai chân của mẹ đã không thể cứu được nữa, còn tôi thì lại hoàn toàn không hề xây xước gì! Từ ngày hôm đó, tôi đã thề với bản thân sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến mẹ. Vì ba tôi mất tích, nên bà nội một lần nữa phải ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn Doãn thị, lèo lái cứu lấy tập đoàn từ tình cảnh giá cổ phiếu suy sụp mà gắng gượng trở mình từ đống tro tàn. Tôi tận mắt chứng kiến mọi chuyện như vậy, nên đã đồng ý theo lời bà nội tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc."

"Em sẽ không thể tưởng tượng được thế lực của tập đoàn Doãn thị bành trướng đến như thế nào, tôi thân là trưởng nam dòng chính Doãn gia, khi tiếp nhận tập đoàn Doãn thị cũng đã chịu sự đả kích của các con cháu bên dòng thứ. Để ngồi vững chắc ở vị trí này, tôi buộc phải trở nên cứng rắn và hung ác với kẻ địch. Cho nên mới có tôi của ngày hôm nay, cũng như tập đoàn Doãn thị hiện tại. Đến khi chứng minh được năng lực để những người khác thừa nhận tôi, tôi mới có thể ngồi yên ổn vị trí tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị như thế này."

"Nhưng Hề Hề, em có biết không? Những việc đó đối với tôi thật ra không hề khó khăn. Với tôi mà nói, điều khó nhất là có được một tình cảm trọn vẹn. Sau tai nạn đó, tâm tình mẹ tôi đã thay đổi rất lớn, vì muốn bà nhanh chóng bình phục và có niềm tin vào cuộc sống, tôi và bà nội quyết định đưa mẹ đến Nam Mỹ để điều dưỡng, thời gian trị liệu mất đến sáu năm. Trong suốt khoảng thời gian này tuyệt đối không thể để bà chịu bất kỳ kích động nào, nếu không thì mọi cố gắng sẽ thất bại trong gang tấc."

"Hề Hề, tôi không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng tôi hoàn toàn có thể cam đoan với em, tôi là người đàn ông nói được làm được. Tôi không phải kẻ tiểu nhân, những chuyện cặn bã như Trương Quốc Đống gây ra, tôi tuyệt đối không làm! Ngày đó đi dạo phố hẹn với em, cùng nhau ăn cơm, cùng đến rạp xem phim, đều là những lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, những gì tôi nói lúc đó đều là nghiêm túc. Hề Hề, tôi.. tôi thích em. Tôi hy vọng em có thể tin tưởng tôi một lần. Điều tôi sắp nói đây sẽ làm em rất khó chịu, nhưng em phải đặt niềm tin ở tôi!"

"Ngày đó lúc nhận điện thoại của mẹ, bà yêu cầu tôi ly hôn với em và cùng Nhiễm Tịch Vi kết hôn. Để ổn định tâm lý cho bà nên tôi đã đồng ý." Doãn Tư Thần nói xong, liền cẩn thận quan sát biểu tình của Cố Hề Hề.

Quả nhiên sắc mặt Cố Hề Hề trắng bệch.

Cố Hề Hề muốn rút tay ra, nhưng mặc cho cô dùng sức giãy giụa như thế nào, Doãn Tư Thần cũng không chịu buông tay.

"Hề Hề, điều tôi có thể hứa với em chính là tôi nhất định không buông tay, tôi không cho phép em rời khỏi tôi. Chuyện của Nhiễm Tịch Vi tôi sẽ giải quyết thích đáng. Chỉ cần việc trị liệu của mẹ tôi kết thúc, tôi có cách để họ từ bỏ ý nghĩ điên rồ này." Gương mặt Doãn Tư Thần cực kỳ nghiêm túc nhìn Cố Hề Hề, anh lấy tay vén tóc mai trên trán cô, ôn nhu kéo cô dựa sát vào mình, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên trán cô.

"Việc trị liệu của mẹ tôi không bao lâu nữa sẽ kết thúc, giờ đang là thời điểm mấu chốt nên tôi không thể liều lĩnh, chỉ đành ủy khuất cho em." Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Nhưng em cũng đã thấy rồi, tuy tôi nhượng bộ chấp nhận hẹn hò với Nhiễm Tịch Vi, nhưng luôn cố gắng sắp xếp để gặp được em! Chúng ta có thể coi đây như là cơ hội để hẹn hò bên nhau được không?"

Cố Hề Hề xoay mặt đi, không nói lời nào.

"Chỉ còn chừng nửa tháng nữa, mẹ tôi sẽ hoàn tất trị liệu và trở lại Trung Quốc. Tôi nhất định nỗ lực hết sức để bà chấp nhận em! Hề Hề, tôi hỏi em một câu này, ngày đó trong rạp chiếu phim, em nói muốn cùng tôi ở bên nhau vượt qua mọi khó khăn, có thật không?" Ánh mắt Doãn Tư Thần tràn ngập hy vọng nhìn Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề đón nhận đáy mắt đầy mong chờ của Doãn Tư Thần mà thấy lòng mình bất ổn.

Chính bản thân mình đã động tâm, thật sự mong muốn ở bên cạnh anh.

Chính là mình có thể làm được không?

Chính mình có thể có đủ dũng khí mà chống lại mẹ của anh?

Ngày đó khi nói chuyện điện thoại với mình, thái độ đã rất rõ ràng, bà ấy căn bản không thích mình, nếu không muốn nói là rất chán ghét!

Thậm chí có lẽ bà ấy cũng chán ghét cả đứa con trong bụng mình..

Nhưng nếu phải từ bỏ, mình thật sự.. không làm được..

Hôm nay Doãn Tư Thần thành thật nói hết mọi chuyện như vậy, nếu vẫn tiếp tục lẩn tránh đẩy anh ra xa..

Có phải mình đã quá mức.. nhẫn tâm?

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề hơi do dự, tâm trạng anh bỗng dưng hoảng hốt, liền lấy tay che miệng cô lại, hơi chau mày: "Hề Hề, tôi không muốn nghe em cự tuyệt! Tôi không muốn nghe! Nếu em vẫn cự tuyệt tôi, thì dù phải trả giá đắt cỡ nào tôi cũng sẽ giữ chặt lấy em bên cạnh! Tuyệt đối không cho phép em rời khỏi tôi!"

Nghe thấy lời tuyên bố khí khách, vẻ mặt Cố Hề Hề hơi chau mày lại, cô liền bỏ tay của Doãn Tư Thần đang che miệng mình ra, rồi than nhẹ một tiếng: "Em đã biết, em sẽ tận lực."

Câu trả lời này nghĩa là gì?

Cố Hề Hề cũng không nói gì nữa.

Có lẽ định mệnh đã khiến Nhiễm Tịch Vi như một cái gai đâm vào tim cả hai người.

Không thể rút ra, cũng không thể tiêu hủy!

"Hề Hề, tôi hy vọng người đi cùng tôi đến hết cuộc đời này, sẽ là em." Đôi mắt Doãn Tư Thần nhẹ nhàng rũ xuống, che giấu hết mọi khí phách cao ngạo thường thấy của anh, thời điểm đối mặt với Cố Hề Hề, anh không bao giờ muốn tổn thương cô.

Trước kia Doãn Tư Thần không biết cái gì là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, giờ thì rốt cuộc anh đã hiểu!

Ở bên ngoài anh có thể là vị đế vương cao cao tại thượng, hùng bá thiên hạ.

Nhưng trước mặt cô, anh chỉ muốn đem hết sự dịu dàng mà bao bọc bảo vệ cô.

Anh không biết từ lúc nào mà mình bắt đầu có ý nghĩ này?

Chỉ đến khi anh nhận ra được tâm ý của bản thân, cũng là lúc trái tim anh trầm luân trong lưới tình, không thể thoát ra được.

Doãn Tư Thần là như vậy, còn Cố Hề Hề?

Cô chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng, tương lai đúng là còn quá nhiều gian nan..
Bình Luận (0)
Comment