Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 267

Một câu nói của Cố Hề Hề đã lột trần toàn bộ sự thật mà Tưởng Huy Âm đang muốn che giấu, gương mặt cô ta lập tức hoảng sợ bất an.

Chuyện cô ta yêu thầm Tưởng Dật Hải thì không một ai biết! Tại sao Cố Hề Hề lại nhận ra?

"Quả nhiên tôi đoán đúng!" Cố Hề Hề thở dài một tiếng: "Vậy thì tôi đã hiểu tại sao cô lại cố chấp đến vậy! Kỳ thật, khuôn mặt của tôi giống ai đi chăng nữa vẫn không phải là vấn đề, mà chỉ cần là người phụ nữ mà Tưởng Dật Hải quan tâm để ý, thì đó chính là kẻ thù của cô, đúng không?"

"Tôi.." Tưởng Huy Âm tức khắc hoảng loạn.

"Cô có thể bỏ con dao đó xuống, chúng ta từ từ nói chuyện." Cố Hề Hề bình tĩnh trấn an Tưởng Huy Âm: "Nơi này là phòng riêng của cô, không ai vào đây, chuyện của chúng ta sẽ không ai biết. Tôi đang có thai, vốn dĩ không thể kháng cự lại cô. Chi bằng chúng ta cứ nói chuyện rõ ràng?"

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Con dao trong tay Tưởng Huy Âm hơi hạ xuống, bỗng nhiên cô ta trừng mắt cảnh giác: "Cô muốn giở trò gì hả?"

Cố Hề Hề cười khổ: "Tôi chỉ muốn giải thích cho cô hiểu, tôi và cô căn bản không hề có mâu thuẫn gì cả, bởi vì tôi và Tưởng Dật Hải tuyệt đối không thể phát sinh bất kỳ quan hệ gì!"

Nhìn thấy gương mặt Tưởng Huy Âm còn ngờ vực, Cố Hề Hề tiếp tục nỗ lực thuyết phục: "Tôi thật sự không thích Tưởng Dật Hải, còn anh ấy cũng không thể có tình cảm với em dâu của mình! Cho nên việc cô thầm yêu Tưởng Dật Hải, tôi sẽ giúp cô giữ kín! Chúng ta căn bản không phải kẻ thù của nhau, đúng không?"

Tưởng Huy Âm bán tin bán nghi, lại giơ con dao lên: "Cô nói thật không?"

"Tất nhiên là thật!" Biểu tình Cố Hề Hề cực kỳ nghiêm túc, nhẹ giọng nói với Tưởng Huy Âm: "Bởi vì người đàn ông mà tôi và cô yêu, vốn là hai người hoàn toàn khác nhau, tôi sao có thể có khúc mắt xung đột với cô? Cô thử suy nghĩ lại xem?"

Sự tức giận trong đáy mắt Tưởng Huy Âm dần dần dịu đi một chút.

Lời Cố Hề Hề nói hình như cũng không phải vô lý?

"Vậy vì cái gì mà anh hai lại dẫn cô đến nhà kính trồng hoa chứ? Vì cái gì còn tặng cho cô mấy chậu hoa? Cô chẳng lẽ không biết nhà kính đó là bảo vật của anh ấy, chưa từng có ai bước vào sao?" Tưởng Huy Âm chợt nhớ tới chuyện ở nhà kính, đáy mắt lần nữa bốc lửa, gào thét lên: "Cô gạt tôi!"

Cố Hề Hề vừa thở phào chưa bao lâu, lại lần nữa giật thót tim.

"Đương nhiên không phải!" Trong lòng Cố Hề Hề thầm mắng Tưởng Dật Hải, nếu cô sớm biết nhà kính trồng hoa kia sẽ gây tai họa thì đánh chết cô cũng không đi!

Nhìn đến Tưởng Huy Âm bị kích động, Cố Hề Hề vội vã trấn an: "Thật sự không có! Vả lại làm sao cô biết chắc chưa từng có ai vào đó! Nếu cô không vui chỉ vì vậy, những chậu hoa đó tôi sẽ không nhận nữa mà tặng lại hết cho cô, được không? Huống hồ, Tư Thần yêu tôi như vậy, tôi thích hoa gì thì anh ấy có thể không mua cho tôi sao? Cần gì phải tới nơi này để lấy?"

Thấy Cố Hề Hề cật lực phủi sạch mọi quan hệ với Tưởng Dật Hải, lúc này khuôn mặt Tưởng Huy Âm mới dịu đi vài phần.

Phía sau lưng Cố Hề Hề là vách tường, gương mặt cô hướng ra cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài, cô đã chờ rất lâu nhưng vẫn không có người lui tới chỗ này, quả thật là xui xẻo tột cùng!

Không biết Tiểu Vương đi đâu mà đến giờ chưa trở về!

Cố Hề Hề chỉ đành tận lực kéo dài thời gian để người phụ nữ điên rồ này không làm tổn hại đến con trai cô. Khi cô cho rằng mình đã thuyết phục được Tưởng Huy Âm, có thể tạm thời an toàn thì di động của Tưởng Huy Âm nhận được một tin nhắn.

Tưởng Huy Âm đưa mắt liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi!

Cô ta liền vung con dao để sát mặt Cố Hề Hề, gương mặt tức khắc đay nghiến nhăn nhó: "Cố Hề Hề, cô gạt tôi!"

Cố Hề Hề tức thì choáng váng!

Chuyện gì đang xảy ra? Mình gạt cô ta cái gì?

"Cô còn dám nói cô và anh hai không có gì sao? Anh ấy đang tính đem món bảo vật trân quý nhất mà ba cho anh ấy để tặng cho cô!" Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi tiến tới gần Cố Hề Hề: "Món bảo vật đó trừ anh hai ra thì không ai được động đến, tôi đã nhiều lần nài nỉ nhưng anh hai đều không cho tôi, vậy mà lại muốn tặng nó cho cô!"

Cố Hề Hề thật tức muốn trào máu!

Chuyện quái quỷ gì lại xảy ra nữa vậy?

Tên Tưởng Dật Hải đó lại tặng cái gì nữa? Tôi không cần!

"Bình tĩnh bình tĩnh! Tôi vốn không biết gì hết!" Cố Hề Hề vội vã giải thích: "Mặc kệ là Tưởng Dật Hải đưa tôi cái gì, tôi sẽ đều từ chối, được không? Tôi không nhận gì cả, vậy được chứ?"

Ánh mắt Tưởng Huy Âm lạnh băng tựa như rắn độc muốn một phát cắn chết Cố Hề Hề, giọng nói âm lãnh như tiếng nói từ địa ngục: "Cố Hề Hề, hôm nay cô đừng hòng chạy thoát! Chỉ cần tôi nhẹ nhàng rạch vài nhát trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, vậy là xong xuôi mọi chuyện. Sau này tôi sẽ không làm khó dễ cô, anh hai cũng sẽ không thèm nhìn đến cô, khi đó thì anh ấy cho cô cái gì thì tôi đều không để ý. Được không nào?"

Cố Hề Hề hít hà một hơi!

Tưởng Huy Âm này đúng là bị điên mà!

Ngay lúc Cố Hề Hề gần như hoàn toàn tuyệt vọng thì cô thoáng nhìn ra bên ngoài, rốt cuộc đã có người đến đây!

"Khoan đã! Có người tới! Nếu bây giờ cô làm tôi bị thương, tôi hô to thì bên ngoài sẽ nghe được, căn phòng này của cô không có cách âm đúng không? Cứ cho là cô vu khống tôi hạ dược và ra tay đánh cô, thì những điều này vẫn không đủ để cho phép cô lấy dao rạch mặt tôi!" Cố Hề Hề đã không còn đường lui, chỉ đành mạo hiểm một phen: "Nhưng chỉ cần cô buông dao xuống, tôi bảo đảm với cô sẽ không bao giờ gặp Tưởng Dật Hải nữa! Anh ta có mặt ở đâu thì tôi tuyệt đối không xuất hiện ở nơi đó, vậy được không?"

Cố Hề Hề cảm thấy lời đề nghị này của cô thật sự rất có thành ý, cô đã quá nhượng bộ rồi, đối phương còn muốn gì nữa?

Ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, truyền đến thanh âm của Tưởng Dật Hải: "Huy Âm, em có trong phòng không?"

Đáy lòng Cố Hề Hề bất giác thở phào nhẹ nhõm mừng rỡ! Trước giờ cô chưa từng nghĩ mình lại mong chờ Tưởng Dật Hải đến vậy!

Cô vừa định mở miệng thì Tưởng Huy Âm liền duỗi tay bịt miệng cô lại.

Cố Hề Hề khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi lúc tôi đến đây thì trợ lý đã biết tôi đi đưa cơm cho cô! Giờ này có lẽ cô ấy sắp trở lại, nếu thấy tôi không ở phòng khách thì.."

Sắc mặt Tưởng Huy Âm tức thì trở nên khó coi.

"Tưởng Dật Hải đang ở ngay bên ngoài, cô có thể nói với anh ta là tôi khi dễ cô! Vậy thì anh ta sẽ mất thiện cảm và trở nên chán ghét tôi! Vậy cô sẽ yên tâm rồi?" Cố Hề Hề tiếp tục nói: "Mục đích cuối cùng của cô chỉ là làm cho Tưởng Dật Hải chán ghét tôi, giờ cô nói tôi ức hiếp cô thì sẽ đạt được mục đích! Còn nếu cô liều lĩnh rạch mặt tôi sẽ chỉ làm ảnh hưởng mối quan hệ giữa Doãn gia và Tưởng gia! Dù thân phận cô có là đại tiểu thư Tưởng gia, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải là con gái ruột của vợ chồng Tưởng lão gia! Cô nghĩ nếu người của Doãn gia biết tôi bị cô gây thương tích thì họ sẽ đứng về phía ai? Lúc đó Tưởng gia sẽ bảo vệ cô hay đẩy cô ra chịu tội một mình? Cô hãy còn trẻ, cơ hội của cô còn rất nhiều, không nên nhất thời kích động như vậy!"

Cố Hề Hề thấy lời nói này có vẻ đã làm suy nghĩ của Tưởng Huy Âm chùng xuống, tiếp tục châm vào: "Người cô quan tâm chính là Tưởng Dật Hải! Thật trùng hợp, tôi không có hứng thú gì với anh ta! Doãn gia và Tưởng gia là thân thích, nhưng không có nghĩa tôi và anh ta lại thân thiết với nhau! Sau này nếu hai gia tộc có lui tới, tôi nhất định sẽ tránh xa anh ta! Cũng tuyệt đối không lén lút gặp mặt, tôi hoàn toàn không cần thiết phải giao du với anh ta! Ở Doãn gia, tôi không thiếu thốn thứ gì, từ vật chất tới địa vị, tôi căn bản không cần phải cầu cạnh người bên ngoài! Chồng của tôi chính là chỗ dựa lớn nhất, tôi không có lý do gì phải thân cận với Tưởng Dật Hải! Giờ anh ta đang ở bên ngoài, còn trợ lý thì biết tôi ở trong phòng này! Vạn nhất chuyện không hay xảy ra thì anh ta sẽ hiểu lầm và lạnh nhạt hơn nữa với cô.. Chẳng phải lúc đó càng tệ sao?"

Không thể phủ nhận Cố Hề Hề nói rất có lý.

Tưởng Huy Âm thu lại con dao trong tay, đáy mắt hoài nghi: "Cô thật sự muốn giúp tôi diễn kịch?"

"Rất sẵn lòng!" Cố Hề Hề chỉ hận không thể vỗ ngực nhiệt liệt tán thành: "Chút nữa khi anh ta bước vào, tôi sẽ nạt nộ mắng nhiếc cô, lúc đó cô có thể chạy đến anh ta mà ủy khuất, càng khổ sở càng tốt, vậy thì anh ta sẽ càng chán ghét tôi!"

Tưởng Huy Âm vẫn nghi ngờ liếc nhìn Cố Hề Hề.

"Tôi sẽ diễn hết khả năng!" Cố Hề Hề nghiêm túc nói: "Để Tưởng Dật Hải chán ghét tôi đến cùng cực!"

"Được, tôi tin cô một lần! Nếu cô dám lật lọng.." Lời uy hiếp chưa dứt thì Cố Hề Hề lập tức vỗ ngực bảo đảm: "Tuyệt nhiên không có chuyện đó! Tôi lấy danh dự ra để thề!"

Tưởng Huy Âm lúc này mới buông lỏng tay Cố Hề Hề ra, Cố Hề Hề tức khắc đưa tay tát cô ta một cái thật mạnh rồi nói: "Diễn kịch đi! Mau lên!"

Tưởng Huy Âm định tức giận nhưng bỗng nhiên bừng tỉnh, kêu lên: "Cô muốn làm gì?"

Cố Hề Hề cất cao giọng nói, lên tiếng mắng: "Hôm nay cô năm lần bảy lượt muốn đối đầu với tôi, Tưởng Huy Âm, rốt cuộc cô có ý gì? Có phải nhất quyết muốn chống đối tôi? Bất kỳ người phụ nữ nào dám khi dễ tôi đều không có kết cuộc tốt!"

Tưởng Huy Âm phối hợp diễn xuất, tức thì cố tình té ngã trên mặt đất, không ngừng khóc thút thít. Quả nhiên giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, Tưởng Dật Hải liền chạy vào, anh đã thấy được cảnh tượng trước mắt.

Cố Hề Hề giơ tay đánh Tưởng Huy Âm, còn cô ta thì bị hằn dấu năm ngón tay trên má, khóc nức nở.

Cố Hề Hề lớn tiếng: "Cô mà là đại tiểu thư cái gì, bất quá chỉ là một đứa con gái được Tưởng gia nhận nuôi, có tư cách gì so sánh với tôi?"

Sắc mặt Tưởng Huy Âm tối sầm, dù cô ta bị những lời này của Cố Hề Hề chọc tức đến trào máu thì vẫn phải ngoan ngoãn diễn cho trọn vở kịch! Nếu không thì mọi hy sinh đều uổng phí!

"Hề Hề, Huy Âm, hai người.." Tưởng Dật Hải bị màn này làm hồ đồ.

Cố Hề Hề cố tình bày ra bộ mặt hung dữ: "Từ bữa tiệc sinh nhật của Doãn Tư Dược ngày hôm đó, thì em gái của anh đã dám ra mặt đả kích tôi! Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy còn dám hỗn xược, tôi sao có thể nuốt trôi? Anh họ, chuyện ngày hôm này không thể để yên!"
Bình Luận (0)
Comment