Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 299

Trước sự van xin hối hận của Thường Lâm, Doãn Tư Thần không chút dao động.

Thường Lâm bò đến bên chân Doãn Tư Thần, như một con chó bị vứt bỏ mà quỳ gối: "Tư Thần, em biết em sai rồi!"

"Gọi Doãn tổng! Tên của tôi là để cô gọi? Cô xứng sao?" Thanh âm Doãn Tư Thần bình đạm, làm Thường Lâm rùng mình sợ hãi.

Doãn Tư Thần chậm rãi lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn và mở nắp ra, nghiêng chai rượu trên đầu Thường Lâm, màu rượu đỏ tươi chảy ào ạt xuống mang theo vị chát nồng đậm trên thân thể của cô ta.

"Chai rượu này trị giá một trăm ngàn đô la, hơn nữa là dù có bỏ tiền ra mua vẫn không có ai bán." Doãn Tư Thần vừa đổ rượu vừa lãnh đạm nói: "Người phụ nữ của tôi sao có thể chịu ủy khuất? Nếu cô thích rượu vang đến vậy thì uống cho hết đi, tôi đường đường là Doãn Tư Thần thì sao lại keo kiệt đến mức không mua nổi rượu vang cho người phụ nữ bên cạnh mình? Cô nói xem phải không?"

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Dòng rượu đỏ tươi thấm lạnh trên da thịt của Thường Lâm, cô ta không dám trả lời Doãn Tư Thần, chỉ quỳ trên mặt đất mà không ngừng van nài tha thứ.

Sau khi đổ hết chai rượu thì Doãn Tư Thần thuận tay ném chai rượu vào vách tường..

XOẢNG!

Nháy mắt chai rượu bể tan thành nhiều mảnh văng tứ phía.

"Rượu vang đỏ thì là gì chứ? Doãn Tư Thần này thì cái gì mà không có? Cô có muốn nếm thử rượu vang Romanico không?" Doãn Tư Thần lấy dụng cụ khui rượu ra, bang một tiếng, đã mở nắp chai rượu Romanico trị giá cả triệu đô, không buồn nhìn đến một cái đã đổ cả chai rượu lên người Thường Lâm.

"Thế nào? Thích hương vị này không?" Sau khi đổ cạn chai rượu, Doãn Tư Thần thẳng tay quăng chai rượu vào vách tường.

Thường Lâm hoàn toàn bị kinh sợ, tuyệt nhiên không dám động đậy, cô ta cứ ngây dại quỳ nơi đó, cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích.

Vẻ mặt Doãn Tư Thần chán ghét nhìn thoáng qua rồi xoay người bỏ đi: "Mang cô ta ra khỏi đây, để cô ta quỳ dưới cổng lớn đến khi tôi vừa lòng mới thôi. Không cho phép cô ta lau người, không cho phép thay quần áo hay chuẩn bị thêm quần áo gì khác!"

Tiểu A và Tiểu B liếc nhìn nhau, giờ nhiệt độ bên ngoài trời là dưới 0 độ! Người Thường Lâm đã vốn bận đồ rất mỏng, còn bị xối hai chai rượu vang rồi bắt quỳ ở bên ngoài.. Cô ta coi như xong rồi!

Tiểu A lặng lẽ ra hiệu cho vệ sĩ đến mang Thường Lâm đi, cô ta chết lặng bị kéo đi như một khúc gỗ và bị mang ra ngoài cổng hội sở quỳ ở đó. Đến lúc định thần lại muốn giãy giụa thì người vệ sĩ liền mở miệng: "Thường tiểu thư nếu còn muốn tiếp tục tồn tại trong giới giải trí, vậy thì nên an phận quỳ ở đây."

Một lời nhắc nhở đúng lúc làm Thường Lâm chợt giật mình, cô ta vất vả lắm mới leo lên được đến vị trí hiện tại, không thể đánh mất mọi thứ chỉ trong gang tấc.

Thường Lâm chưa bao giờ hối hận như lúc này..

Mấy ngày nay, Doãn Tư Thần đi đâu đều mang theo cô ta bên mình, hành động này khiến cô ta ảo tưởng rằng bản thân đã nắm giữ được trái tim của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị. Chỉ cho đến khi.. Cố Hề Hề xuất hiện ở hội sở này, Thường Lâm đã nhạy bén nhận ra Doãn Tư Thần đứng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề thật lâu đến khi khuất hẳn.

Thường Lâm bắt đầu điên cuồng ghen ghét người phụ nữ có thai kia!

Dựa vào cái gì chứ? Cô ta có một thân hình nóng bỏng như thế này nhưng Doãn Tư Thần chưa từng nhìn cô ta quá năm giây!

Sự ghen tuông ngu xuẩn này đã khiến cô ta gây ra sai lầm lớn nhất! Nếu cô ta không đi khiêu khích thai phụ kia.. có phải chuyện sẽ không đến nông nỗi này?

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Doãn Tư Thần thì đã bị mê hoặc, cái gì mà ảnh đế của ngành giải trí chứ, tất cả đàn ông trên đời đều không thể so sánh với anh! Đây thật sự là người đàn ông khuynh quốc khuynh thành!

Thường Lâm rốt cuộc đã hiểu lý do vì sao cái tên đứng đầu trên bảng xếp hạng những người đàn ông đáng khao khát nhất toàn thế giới lại không phải là các minh tinh, mà chính là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị! Chính là vì sự hoàn mỹ của anh đã sớm vượt qua những kẻ bình phàm khác, từ anh tỏa ra loại khí phách kiêu ngạo ngang tàng!

Một người đàn ông như vậy thì người phụ nữ nào có thể kháng cự?

Thường Lâm cứ vậy mà rơi vào mộng đẹp, để rồi xem nhẹ lời răn đe đầu tiên mà Doãn Tư Thần nói với cô ta..

"Khoảng thời gian này cô có thể ở bên cạnh tôi, giúp tôi diễn một vở kịch. Để hồi báo thì tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu về vật chất của cô, sau khi xong việc thì sẽ có một khoản thù lao xứng đáng. Khi ở cạnh tôi thì cô có thể khi dễ bất kỳ người phụ nữ nào, duy nhất chỉ trừ một người, chính là Cố Hề Hề. Nếu cô động đến một cọng tóc của cô ấy thì tôi sẽ khiến cô phải hối hận vì đã sống trên đời này!"

Thanh âm của anh rất trầm thấp, êm tai, Thường Lâm chỉ nhớ rõ thanh âm mà lại không lưu tâm đến nội dung, cho đến thời khắc này thì từng lời đó văng vẳng khắc sâu vào trí óc cô ta.

Thường Lâm biết cô ta xong đời rồi, hoàn toàn xong rồi!

Cô ta đã đụng vào người không nên trêu chọc! Cô ta chưa bao giờ hối hận như lúc này..

Vì sao người phụ nữ mang thai kia lại là Cố Hề Hề.. vì sao..

Xử lý xong Thường Lâm, Doãn Tư Thần xoay người đi vào phòng trong, Tiểu A ở bên cạnh lập tức đi theo, bên ngoài đã có phục vụ tiến đến dọn dẹp thảm và thay một chai rượu vang mới.

"Thế nào rồi?" Doãn Tư Thần hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tiểu A là trợ lý thân cận, đương nhiên nháy mắt đã hiểu ý tứ của anh, cung kính trả lời: "Mọi chuyện đều như tổng giám đốc dự đoán, Vân gia lúc này đã hoàn toàn phá sản, không đủ tài lực để trả nợ, hiện tại đang mang theo số nợ lên đến vài tỷ, thiếu phu nhân đã quyết định bán cổ phần trong tay để cứu Vân gia, thiếu phu nhân vừa có động tĩnh thì phía bên kia liền phản ứng, đã chuẩn bị tiền để nuốt trọn cổ phần của thiếu phu nhân."

Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên mạt cười lãnh khốc: "Tiếp theo?"

"Chúng tôi đã làm theo lời của tổng giám đốc, điều tra rõ nguồn tiền của đối phương, đúng như dự đoán của ngài, toàn bộ đều là tiền mà nhị thiếu gia đã bán đi mọi tài sản cá nhân cùng với cổ phiếu của công ty quảng cáo. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ra một việc, người thật sự đứng sau mọi chuyện không phải nhị thiếu gia, mà là.. Nhiễm Tịch Vi. Cô ta đã sử dụng nguồn tiền của nhị thiếu gia, tính toán thâu tóm cổ phần của thiếu phu nhân." Tiểu A tận chức tận trách báo cáo.

"Nhưng, thời điểm thiếu phu nhân bán cổ phần thì đồng thời có hai thế lực cùng nhắm đến số cổ phần đó. Trước mắt chưa thể đoán được dụng ý của đối phương, bởi vì có vẻ như họ không tính toán thu mua cổ phần của thiếu phu nhân, ngược lại động thái của họ đã nâng giá cổ phiếu, vô hình chung giúp bảo vệ cổ phần của thiếu phu nhân. Ngoài ra tôi còn điều tra được một nguồn tiền vô danh một tỷ nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản của thiếu phu nhân." Tiểu A bẩm báo toàn bộ chi tiết.

"Một tỷ?" Đôi mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần loé lên: "Xem ra thần bảo hộ của Hề Hề đúng là không ít!"

Tiểu A cúi đầu, không dám nói gì.

"Không ai được phép động đến cổ phần trong tay Hề Hề!" Khoé miệng Doãn Tư Thần càng thêm lãnh đạm, đáy mắt trở nên lạnh băng: "Nếu Doãn Tư Dược gấp gáp tìm đường chết, thì người anh hai này sao lại không giúp hắn ta toại nguyện? Cho người nhả ra một phần cổ phiếu trên thị trường chứng khoán đi, tôi không tin miếng mồi ngon như vậy mà hắn ta không mắc câu? Để xem khi Doãn Tư Dược trở thành kẻ nghèo hèn trắng tay thì Nhiễm Tịch Vi còn ở bên cạnh hắn ta không?"

Tiểu A lĩnh mệnh: "Vâng, tổng giám đốc."

"Tôi thật sự rất muốn nhìn xem trong tay Doãn Tư Dược còn được bao nhiêu tiền.." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, đáy mắt liễm diễm nhu hòa: "Toàn bộ số tiền đó đều chuyển vào tài khoản của Hề Hề. Lần này tôi thu mua Vân gia đã làm cô ấy rất tức giận, số tiền này coi như là bồi thường cho Vân gia."

Đáy mắt Tiểu A không giấu được ý cười: "Vâng, tổng giám đốc."

* * *

Cố Hề Hề đang cùng Kiều Kỳ trò chuyện thì di động báo tin nhắn mới, cô thuận tay mở ra xem thì ngây ngẩn cả người..

Tài khoản của cô vừa nhận được khoản tiền một tỷ nhân dân tệ!

Chuyện này là thế nào.. sao lại thế này?

Cô chỉ vừa mới mở bán cổ phần, sao đột nhiên lại..

Bỗng nhiên có thêm một tin nhắn mới, người nhắn là.. Tưởng Dật Hải! Cô sửng sốt trong chốc lát rồi mở tin nhắn ra.

"Xin lỗi, tôi hiện tại chỉ có thể huy động vốn được một tỷ, trong vòng một tuần tôi sẽ gửi cho em năm tỷ."

Cố Hề Hề há miệng kinh ngạc, Tưởng Dật Hải.. cho cô tiền làm gì?

Tin nhắn tiếp theo lại gửi đến: "Tôi đã từng nói, dù em là Cố Hề Hề hay Vân Nặc, tôi đều sẽ bảo vệ em."

Cố Hề Hề bỗng nhiên nhớ đến Vân Nặc, nhớ đến những lời trong giấc mơ mà Vân Nặc đã phó thác cho cô.

Hề Hề, xin em hãy giúp chị chăm sóc Tưởng Dật Hải..

* * * Anh ấy là người trong lòng Vân Nặc..

Được rồi, chị, xem như là vì chị thì em sẽ không né tránh anh ấy!

Cố Hề Hề liền nhắn tin đáp lại: "Cảm ơn anh, chỉ là không cần phiền như vậy đâu, em bán cổ phần trong tay cũng đủ rồi."

Tưởng Dật Hải có vẻ bất ngờ, anh không nghĩ Cố Hề Hề sẽ phản hồi tin nhắn, lập tức trả lời: "Đừng đụng đến cổ phần của em, đó là vốn liếng sau này để em phòng thân. Chuyện này cứ giao cho tôi."

Cố Hề Hề không biết nên nói gì, chỉ đành nhắn một lời cảm ơn.

Vừa trả lời Tưởng Dật Hải xong thì cô lại nhận được tin nhắn của Mặc Tử Hân: "Có người muốn toan tính thu mua cổ phần của em, yên tâm, tôi sẽ không để ai đoạt cổ phần của em."

Cố Hề Hề lần nữa hoảng hốt, sao hai người họ lại biết cô đang bán cổ phần?

Kiều Kỳ ngồi đối diện thấy vẻ mặt thất thần của Cố Hề Hề, tức khắc cười: "Chuyện gì vậy?"

Lúc này Cố Hề Hề mới phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười lắc đầu, cô và Kiều Kỳ không phải quá quen thuộc, nhiều chuyện riêng còn chưa thể chia sẻ.

"Không có gì, anh nói tiếp đi, à đúng rồi, sao không thấy Điệp Y đi cùng anh?" Cố Hề Hề không nhịn được tò mò: "Hai người không phải vừa mới trải qua tuần trăng mật sao?"

Kiều Kỳ ung dung cười: "Em có biết tôi kết hôn với Điệp Y là vì lý do gì không?"

Cố Hề Hề lắc đầu.

"Bởi vì.. tôi không thể không kết hôn." Kiều Kỳ thở dài một tiếng: "Điệp Y mang thai."

Cố Hề Hề mở to mắt kinh ngạc: "Đây là chuyện tốt! Chúc mừng anh!"

"Chuyện tốt? Cứ cho là vậy đi." Bộ dáng Kiều Kỳ lười biếng đặt ly nước trên bàn, ý cười như có như không: "Lần đầu gặp em thì tôi đặc biệt cảm thấy nhìn em rất quen, không ngờ em là em gái song sinh của Vân Nặc. Đúng là một niềm kinh hỉ bất ngờ!"
Bình Luận (0)
Comment