Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 330

Khó trách vì sao không ai dám nhắc đến Tiêu Hằng trước mặt Doãn Tư Thần, bởi vì sai lầm này quá lớn!

Doãn lão gia rơi xuống vực sâu đến nay chưa rõ tung tích, còn Doãn phu nhân phải chịu một đời tàn phế. Sai lầm này đã đủ để Tiêu Hằng lấy cái chết đền tội!

Nhưng Tiêu Hằng không chết, mà chỉ bị trục xuất vĩnh viễn.

Nếu không phải hôm nay Tiểu Vương lấy hết can đảm cầu tình, thì có lẽ cái tên này đã vĩnh viễn bị quên đi trong ký ức của mọi người?

Cố Hề Hề đột nhiên cảm thấy áy náy, vì đề tài này là do chính cô khơi mào, không ngờ lại còn có ẩn tình như vậy: "Tư Thần, thật xin lỗi, là em sai. Nếu anh cảm thấy khó xử, vậy.."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Không sao. Nếu trước đây thì có lẽ anh đã kiêng kỵ chưa dám quyết định. Nhưng hiện tại thì phần lớn cổ phần đều đã được thu hồi về tay anh, ở Doãn gia này, anh không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai." Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng: "Cậu ta ở nước ngoài đã lâu rồi, đến lúc nên trở về!"

Cố Hề Hề hiển nhiên không biết những năm qua ở nước ngoài của Tiêu Hằng là cuộc sống như thế nào, bất quá qua những lời này của Doãn Tư Thần, cô cũng biết hẳn là không được tốt.

Suy đoán này của cô đến ba ngày sau đó đã có lời đáp.

* * *

Ba ngày sau, một ngày bầu trời trong vắt thoáng đãng, ánh mặt trời đã lên cao.

Cố Hề Hề thức dậy, vừa bước xuống lầu thì nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo, y phục màu đen cương nghị đang đứng xoay người ra ban công, đưa lưng về phía cô.

"Anh là ai?" Cố Hề Hề chậm rãi bước xuống từng bậc thang, tò mò hỏi.

Người đàn ông kia quay lại, tầm mắt lướt nhìn Cố Hề Hề, dừng lại ở bụng của cô, giây tiếp theo như tỉnh ngộ nhận ra điều gì, lập tức cúi đầu, cung kính hành lễ: "Tôi là.. Tiêu Hằng, xin chào thiếu phu nhân."

Đôi mắt Cố Hề Hề mở to kinh ngạc!

Người này chính là Tiêu Hằng, là thủ lĩnh nhóm trợ lý, trợ thủ đắc lực nhất của Doãn Tư Thần?

Cố Hề Hề tò mò bước đến trước mặt đối phương, mới phát hiện ra người đàn ông này quả thật rất cao! Cô phải tận lực nhón chân nghễnh cổ mới có thể nhìn thấy đỉnh đầu của anh.

Chiều cao của Tiêu Hằng tuyệt đối xấp xỉ hai mét, không những vậy còn rất cường tráng! Cô đứng bên cạnh anh, quả thật như một con búp bê nhỏ xíu.

"Anh.. anh là Tiêu Hằng?" Cố Hề Hề cảm thấy nghẹn họng nhìn trân trối, các trợ lý bên cạnh Doãn Tư Thần mỗi người đều có nét hào hoa phong nhã riêng biệt nha.. Tiêu Hằng này quả thật ngoài dự đoán của cô.

Cô vốn tưởng Tiêu Hằng sẽ giống như Tiểu A vậy, dù không phải kiểu thư sinh hào hoa phong nhã, thì cũng sẽ giống các trợ lý khác, không ngờ đây là một người đàn ông cường tráng khí thế!

Tiêu Hằng tiếp tục trả lời: "Vâng, thiếu phu nhân. Tôi trở lại theo lệnh của thiếu gia."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, gật gật đầu: "À được! Anh ấy nói anh đợi ở đây?"

"Vâng, thiếu gia nói tôi chờ ở chỗ này." Gương mặt Tiêu Hằng không thay đổi, giống như đã đoán trước Cố Hề Hề sẽ hỏi vậy.

"Ừ, vậy anh ngồi xuống chờ anh ấy đi, Tư Thần chắc sẽ trở lại ngay." Cố Hề Hề nói xong thì xoay người rời đi.

Tiêu Hằng lúc này đột nhiên mở miệng: "Thiếu gia xưa nay là người không có bất kỳ nhược điểm nào, cho nên kẻ địch không làm gì được cậu ấy. Nhưng hiện giờ, thiếu gia đã có một nhược điểm, thiếu phu nhân có biết điều này không?"

Bước chân Cố Hề Hề dừng lại, cô không quay đầu, nhẹ nhàng trả lời: "Anh đang nói đến tôi?"

Tiêu Hằng khẳng định: "Đúng."

Cố Hề Hề mỉm cười, chậm rãi xoay người lại nhìn Tiêu Hằng, dưới ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi qua khung cửa sổ, cô rốt cuộc đã thấy rõ diện mạo của đối phương. Tiêu Hằng không phải là người đàn ông quá bảnh bao, nhưng rất nam tính, ngũ quan đậm nét mang đến cảm giác thuận mắt ưa nhìn.

Được rồi, đây quả là một người đàn ông rắn rỏi, kiểu đàn ông này không phải dựa vào khuôn mặt mà là thực lực!

"Anh rất quan tâm đến anh ấy?" Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở một nụ cười.

"Đúng." Tiêu Hằng không phủ nhận.

"Quan tâm nhiều đến mức nào?" Cố Hề Hề tiếp tục truy vấn.

"Sẵn sàng trả giá bằng cả mạng sống của tôi." Tiêu Hằng trả lời, khẩu khí lạnh băng.

"Bất chấp cả việc nhiều năm qua anh ấy đã trục xuất anh ở nước ngoài? Dù cho anh phải.. chịu khổ bao nhiêu năm?" Tầm mắt Cố Hề Hề dừng trên gương mặt của Tiêu Hằng, trên khuôn mặt phong trần đó có một ít vết thương, đặc biệt ở gần cổ là nơi quần áo không che lấp được. Nói vậy thì vết thương trên thân thể hẳn còn nhiều hơn nữa.

Mấy năm qua rốt cuộc Tiêu Hằng đã trải qua những gì mà khiến anh có ánh mắt lãnh khốc đến vậy, với mình đầy thương tích?

"Tôi đã làm sai, chịu phạt là chuyện đương nhiên!" Tiêu Hằng không hề kiêng kỵ trả lời vấn đề này: "Thiếu gia giữ lại mạng sống của tôi đã là một đặc ân rất lớn!"

"Anh không trách anh ấy?" Cố Hề Hề nhướng mày.

"Vì sao lại trách?" Tiêu Hằng hỏi lại.

Cố Hề Hề tức khắc nở nụ cười: "Quả nhiên là người thú vị!"

Ngay lúc này, Tiểu Vương bước đến, một khắc khi nhìn thấy Tiêu Hằng thì cô reo lên kinh hỉ: "Anh họ!"

Tiêu Hằng thấy Tiểu Vương, nét mặt cứng đờ đã trở nên hòa hoãn một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cố Hề Hề suy tư một chút, Tiêu Hằng này quả nhiên có ngụ ý riêng, tựa như anh ta không thừa nhận vị trí của cô, cũng không hề thiện cảm với cô..

Tiểu Vương quả nhiên rất vui mừng khi Tiêu Hằng trở lại, nhưng cô không vội hàn huyên mà tiếp tục cẩn thận chăm sóc Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị rồi, chị dùng cơm không?"

Cố Hề Hề gật gật đầu, bước được hai bước liền nói: "Tiêu Hằng, anh có muốn dùng bữa sáng với tôi không?"

"Không, cảm ơn thiếu phu nhân." Tiêu Hằng lãnh đạm trả lời.

Cố Hề Hề không để tâm, cô đi cùng Tiểu Vương đến phòng ăn.

Bữa sáng của cô rất phong phú và thực đơn được thay đổi hằng ngày theo sự tư vấn của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi một bữa cơm trị giá không dưới năm vạn.

Có thể thấy được mức độ xa xỉ đến nhường nào!

Cố Hề Hề đã dần dần quen với lối sống này, chỉ cần là có lợi cho bé yêu thì cô sẽ không từ chối. Cô cũng không phải như nhiều thiếu nữ ngây thơ khác, sẽ mở miệng theo kịch bản sao đồ ăn này đắt đến vậy, chi bằng để tiền làm từ thiện, những lời này quá ngây ngô và có phần não tàn.

Bởi lẽ cuộc đời này vốn dĩ tàn khốc và không công bằng. Đây chính là quy luật, không ai có thể sửa đổi!

Cô không phải thánh mẫu, không cần phải lấy danh tiếng từ bi. Cô càng không phải tham luyến hư vinh phú quý, những điều vô thường đó cô muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.

Cô chỉ đơn giản sống thật với hiện tại!

Quản gia và thím Trương ở bên cạnh ra lệnh người hầu bưng đồ ăn lên bàn, Tiểu Vương ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc giúp Cố Hề Hề dùng cơm, phối hợp các món ăn.

Không lâu sau, Cố Hề Hề đã dùng xong bữa sáng. Sau đó cô mang theo vệ sĩ và trợ lý đến đoàn phim.

Kết quả, Cố Hề Hề chưa đi đến cửa thì đã cảm nhận được một luồng gió, một bóng hình lập tức ngăn cản cô: "Thiếu phu nhân, hiện tại cô đang mang thai, nếu muốn ra ngoài sao không xin phép thiếu gia?"

Cố Hề Hề bật cười, Tiêu Hằng này đúng thật là thú vị mà.

Tiểu Vương không nghĩ Tiêu Hằng lại cản đường Cố Hề Hề, liền tức giận, nói: "Anh họ, thiếu phu nhân chị ấy.."

Tiêu Hằng vẫn cố chấp: "Thiếu phu nhân đang mang thai người thừa kế của Doãn gia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì sơ suất! Trước kia anh đã nói với mọi người như thế nào! Bổn phận của chúng ta là phải toàn tâm toàn ý, một lòng suy nghĩ cho Doãn gia! Tất cả các yếu tố có thể uy hiếp đến Doãn gia đều phải được loại trừ! Tiểu Vương, mau đưa thiếu phu nhân về phòng nghỉ ngơi!"

Tiểu Vương chưa kịp phản ứng gì, thì sắc mặt Cố Hề Hề đã thay đổi.

Ở trong nhà này, Tiêu Hằng là người đầu tiên dám dùng giọng điệu ra lệnh với cô.

"Doãn Tư Thần nói anh làm vậy ư?" Cố Hề Hề chậm rãi xoay người, ánh mắt híp lại nhìn Tiêu Hằng: "Xem ra nhiều năm qua ở nước ngoài vẫn không thể giúp anh học được một bài học! Năm đó nếu không phải do anh quá tự phụ luôn cho mình là đúng, thì sao lại không chú tâm nhận ra thắng xe đã bị hỏng? Nếu không phải vì sự tự phụ luôn cho mình là đúng, thì Doãn Tư Thần sao lại phải gánh chịu sự mất mát lớn đến như vậy? Nếu không phải vì sự tự phụ luôn cho mình là đúng, thì anh nghĩ điều gì đã khiến anh bị trục xuất ra nước ngoài lâu đến như vậy?"

Cố Hề Hề từng bước tiến đến gần Tiêu Hằng, cô bước đến một bước thì đối phương lùi lại một bước, cô tiếp tục nói: "Như thế nào? Anh còn nhớ hay không? Hiện tại còn muốn tái phạm sai lầm?"

Tiêu Hằng đã lùi đến cạnh bàn, không còn đường để lui.

Ánh mắt Cố Hề Hề kiên định nhìn chằm chằm Tiêu Hằng, khẩu khí vững vàng: "Anh cho rằng người khác đang cản trở và ảnh hưởng Doãn Tư Thần? Sao anh không nghĩ người đang làm vướng chân anh ấy, căn bản chính là anh?"

Tiêu Hằng bị chỉ trích đến nghẹn họng, không thể nói lời nào.

Bộp bộp bộp!

Một tràng vỗ tay vang lên từ phía sau.

Cố Hề Hề quay đầu nhìn lại, liền thấy Doãn Tư Thần từ bên ngoài đi vào.

Anh bước đến, đưa tay dịu dàng xoa đầu Cố Hề Hề, ngẩng đầu nói với Tiêu Hằng: "Đã thấy chưa? Cô ấy không phải con thỏ con ngoan ngoãn dễ bị ăn hiếp đâu, mà chính là một con chuột đồng nhỏ biết cắn người đó."

"Thiếu gia." Tiêu Hằng lập tức thay đổi bộ dáng hùng hổ, trong tức thì trở nên cung kính.

Cố Hề Hề cảm thấy mờ mịt khó hiểu trước tình huống này.

Doãn Tư Thần ôn nhu cúi xuống hôn vào trán Cố Hề Hề, chậm rãi giải thích: "Tiêu Hằng không tin chuyện trong nhà bây giờ đều do em quyết định, nên anh để cậu ta mở mang tầm mắt một chút."

Gương mặt Cố Hề Hề tức khắc đỏ bừng, gì mà nói.. chuyện trong nhà.. đều do mình quyết định chứ?

Cố Hề Hề nhịn không được liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần một cái: "Nói hươu nói vượn! Nếu không có gì thì em đi đây! Em đã không đến đoàn phim nhiều ngày rồi, tốt xấu gì anh cũng đã đầu tư rất nhiều tiền, em không thể giúp anh để mắt đến bộ phim này sao?"

"Chứ không phải em muốn giúp Mộc Nhược Na giải khuây?" Doãn Tư Thần không ngại nói ra tâm tư của Cố Hề Hề: "Tuy vừa rồi Tiêu Hằng cố ý thử em, nhưng lời cậu ta nói rất có lý, giờ bụng em càng lúc càng lớn, không thích hợp để đi lung tung. Anh không phải muốn cản trở tự do của em, đợi khi sinh con xong rồi em có thể đi khắp nơi thỏa thích. Bên ngoài trời rất lạnh, điều kiện ở đoàn phim sẽ không được như trong nhà, anh chỉ lo em bị cảm thôi. Dù sao đã sắp Tết rồi, đúng lúc trong nhà cần mua vài món đồ, đã là giải khuây thì đi đâu với Mộc Nhược Na cũng không có khác biệt, chi bằng em và cô ấy đi mua sắm đi. Em thích mua bao nhiều thì mua, anh đều chi hết."
Bình Luận (0)
Comment