Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 39

Lúc Doãn Tư Thần không cười đã đẹp đến mức không chịu nổi, khi anh cười lên, chỉ đơn giản như thế đã có thể làm điêu đứng hàng vạn người.

Khóe mắt anh nhìn Cố Hề Hề không giấu diếm đi tình cảm, dường như anh cũng cảm nhận được nhịp tim đang chậm dần, sau đó trong lòng cũng điên cuồng không chịu nổi!

Đến khi Doãn Tư Thần nhìn thấy gương mặt say mê của một nhóm phụ nữ đang nhìn mình, cảm xúc trên gương mặt cũng tắt đi trong nháy mắt, lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng để che đậy sự dịu dàng khi nãy, quét qua một lượt các cô gái khiến cho bọn họ im bặt như ve sầu mùa đông.

Doãn Tư Thần hừ lạnh, liền xoay người đi thẳng ra ngoài.

Cố Hề Hề tiếp tục ăn, ăn và ăn!

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Ăn theo kiểu tự phục vụ cũng có chỗ hay, có thể ăn thỏa thích món mình thích, không thích ăn thì không phải ăn.. Haha tối nay, rốt cuộc cũng không có người ép buộc mình phải ăn thứ mà mình không thích nữa!

Cái tên Doãn Tư Thần đáng ghét kia lúc nào cũng ép buộc mình ăn những món mình ghét. Hôm nay anh không để ý đến mình, mình có thể làm chủ cho bữa ăn tối nay của mình rồi!

Khi Cố Hề Hề đang vui mừng hớn hở ăn mọi thứ, thì nghe một tràng âm thanh ầm ĩ đến từ cửa lớn, hình như là mọi người đang chào đón ai đó!

Quay đầu lại xem, thấy tất cả mọi người đều đi ra cửa lớn, có vẻ như là một nhân vật rất quan trọng.

Haiz, mà người này là ai thì cũng không liên quan đến mình, mình cứ tiếp tục ăn thôi!.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Cố Hề Hề tiếp tục vùi đầu vào ăn uống, cũng không quan tâm Doãn Tư Thần đang ở đâu, đang làm gì. Tất cả đều không liên quan đến cô, chỉ cần lúc đi gọi cô đi theo là được rồi.

Hôm nay trong túi của mình cũng không đem theo bao nhiêu tiền, nếu anh đi mà không gọi cô, tiền của cô có lẽ cũng không đủ để gọi xe về.

Cuối cùng cũng quét sạch hết những món trong dĩa, ôi, thật thỏa mãn!

Cố Hề Hề đưa tay xoa xoa bụng của mình, no đến mức bụng cũng to lên, rốt cuộc là mình đã ăn bao nhiêu vậy? Chẳng lẽ phụ nữ có thai lại dễ đói như vậy? Mình ăn một ngày ba bữa, còn có bữa trà chiều và bữa khuya, tại sao vẫn có cảm giác đói thế này?

Lúc này Cố Hề Hề mới phát hiện, mình thật sự đã càn quét hết một dĩa đầy thức ăn ở trên bàn.

Trời ạ, mình ăn nhiều quá rồi! Nếu bị thím Trương biết mình đã ăn nhiều như vậy, nhất định sẽ mắng mình. Không được, phải đi dạo một lát cho tiêu hóa mới được!

Quyết định, Cố Hề Hề thấy nhóm người kia vẫn còn túm tụm bàn bạc chuyện gì đó, thật may, những chuyện đó cô không hề có hứng thú, một mình đi dạo ở vườn hoa!

Lần đầu tiên Cố Hề Hề biết thế nào gọi là no tới độ không đi nổi, phải vịn tường mà bước đi. Bụng của cô no đến mức cũng nhô lên rồi!

Cố Hề Hề dạo vòng vòng trong khu vườn, ngắm tất cả mọi thứ ở trong vườn.

Ôi, những loài hoa trong vườn này thật sự đẹp quá! Có nhiều loại mà mình chưa từng thấy bao giờ.

Lúc Cố Hề Hề còn ở quê, cũng hay chăm sóc hoa, nên cô cũng có một số kiến thức hiểu biết về hoa.

Trong nhà, mặc dù cũng có không ít loài hoa, hơn nữa cũng là các loài vô cùng quý giá, nhưng so với những loài có ở đây, thật sự vẫn còn kém.

Ban đêm, không khí dần trở nên mát mẻ, những cơn gió thổi qua làm cho cơ thể vô cùng dễ chịu. Thoải mái nhất vẫn là gió tự nhiên, dễ chịu hơn rất nhiều so với máy điều hòa.

Cố Hề Hề tò mò, định đưa tay ra với lên một đóa hoa trên đỉnh đầu, nhón chân lên thế nào cũng không chạm vào được, vừa đúng lúc buồn bã mà rụt tay về, thì có một giọng nói truyền đến từ phía sau cô: "Những nhánh hoa nhài nở ra nhìn cũng không tệ, mặc dù giá trị không bằng những loài hoa quý khác, nhưng quý ở chỗ khi nở thì sáng rực, có thể để cho em với tay lên hái, cũng là phúc của nó!"

Cố Hề Hề ngạc nhiên mà quay người lại nhìn, tự hỏi cũng có người như cô, bỏ qua cơ hội nịnh hót những người có tiền trong buổi tiệc để ra đây đi dạo sao?

Nhìn thấy một vóc người cường tráng đứng ở trước mặt, người đàn ông hoàn mỹ có ánh mắt màu lam.

Một dáng vẻ hoàn toàn không giống với Doãn Tư Thần! Hơi thở của anh mang lại cảm giác ấm áp hơn, đây cũng là một người đàn ông ưu tú có một không hai.

Thật kì lạ, người đàn ông này có chút quen mắt?

"Nặc Nặc.. À, không, là em sao?" Đối phương cũng lộ ra vẻ khó tin mà nhìn Cố Hề Hề, trong ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và mừng rỡ đến khó tin.

Hai mắt của Cố Hề Hề tròn xoe xoay xoay cả buổi trời, cũng không nhớ ra người đàn ông trước mặt này là ai. Có thể đến tham dự buổi tiệc này chắc cũng là người có tiền, ngoại trừ Doãn Tư Thần, thì những người có tiền ở đây, cô chẳng quen biết ai!

Cố Hề Hề ngờ vực hỏi: "Xin hỏi, anh biết tôi sao?"

Đối phương nghe được lời của Cố Hề Hề, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng.

Thật thú vị!

Phụ nữ anh từng gặp, dù quen hay không quen, cũng sẽ giả vờ như quen biết mà đến gần tiếp cận anh. Người phụ nữ đứng ở trước mặt giống Nặc Nặc như đúc, lại hoàn toàn không biết anh?

"Chiều này chúng ta đã gặp nhau, xe của tôi quẹt trúng chiếc Mercedes Benz GL450 của em, tôi còn đưa cho em danh thiếp của tôi, tôi là Mặc Tử Hân. Không biết em tên là gì?" Anh mỉm cười, hoàn toàn không ngại việc Cố Hề Hề mau quên, tự giới thiệu chính mình.

Cố Hề Hề bừng tỉnh, há miệng kinh ngạc mà nhìn Mặc Tử Hân.

Trời ạ, cái này có tính là tình cờ gặp phải thù xưa không?

Cố Hề Hề nghi ngờ mà nhìn đối phương: "Anh cố ý chạy đến đây để trả tiền cho tôi?"

Nghe được câu trả lời hoàn toàn khác với những người khác, Mặc Tử Hân cũng không biết phải phản ứng lại thế nào. Phụ nữ bình thường sau khi nghe anh giới thiệu, dù không thẹn thùng thì cũng tỏ vẻ sùng bái, đều muốn tạo ra sự chú ý với mình.

Mà người phụ nữ này, nghĩ đến đầu tiên chính là muốn bồi thường? Rốt cuộc là cô thiếu tiền đến thế sao? Đi chiếc Mercedes-Benz GL450, có lẽ cũng đâu thiếu tiền?

Bộ lễ phục trên người cô là chiếc mới nhất trong bộ sưu tập của Chanel, hơn nữa còn là bản giới hạn, giá trị của từng thứ cũng hơn mấy trăm ngàn. Nhìn cô cũng không hề giống như một người túng thiếu đến thế?

"Em còn chưa nói cho tôi biết em tên gì, không biết là tôi có may mắn được biết tên em không?" Mặc Tử Hân tiếp tục hỏi một cách lịch sự.

Cố Hề Hề há miệng, vừa định nói cho đối phương biết, đúng lúc này, điện thoại trong túi xách lại vang lên.

"À, xin lỗi, tôi nghe điện thoại trước nhé!" Cố Hề Hề vội vàng lấy điện thoại trong túi xách ra xem, là Doãn Tư Thần gọi, biết rõ anh đang tìm mình, lập tức ngẩng đầu nói với Mặc Tử Hân: "Xin lỗi, tôi có việc rồi, tôi đi trước nhé!"

Cố Hề Hề xoay người đi khỏi, vừa đi vừa không quên việc đòi nợ: "Nhớ rõ tiền của tôi nhé! Chiếc xe đó rất đắt đó!"

Mạc Tử Hân nhìn bóng lưng của cô, nét mặt dở khóc dở cười. Người phụ nữ này, quả nhiên quá đặc biệt.

"Tôi sẽ biết tên của em, hơn nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại!" Mặc Tử Hân chăm chú nhìn về bóng lưng của Cố Hề Hề, ánh mắt sâu xa nói: "Người phụ nữ đặc biệt, dù em có liên quan đến Nặc Nặc hay không, tôi cũng sẽ khiến cho em phải nhớ rõ tôi!"

Cố Hề Hề vừa vào trong, đã nhìn thấy Doãn Tư Thần tức giận đi tới. Anh tìm hết cả sảnh cũng không thấy người đâu, thật sự là không còn cách nào nữa, mới phải gọi điện thoại cho cô.

Xem ra, cô đúng là con chuột đồng nhỏ, biến mất đột ngột, lại thình lình mà xuất hiện trong tầm mắt của anh, Doãn Tư Thần cảm nhận được tim của mình cũng giật giật lên.

"Đi đâu vậy?" Doãn Tư Thần rũ mắt xuống, Cố Hề Hề lập tức cảm nhận được sự uy nghiêm đang phủ trên người của mình!

"Vừa rồi ăn nhiều quá, bụng cũng không tiêu hóa kịp, nên tôi đi ra ngoài dạo cho tiêu bớt!" Cố Hề Hề thành thật mà trả lời.

Nghe được câu trả lời của Cố Hề Hề, ánh mắt của Doãn Tư Thần lại rơi xuống bụng của Cố Hề Hề. Sức ăn của con chuột nhỏ này hoàn toàn có thể sánh ngang một người đàn ông! Một người bé như thế, lại có thể ăn nhiều như vậy!

"Được rồi, cần xã giao cũng đã xã giao xong rồi, có thể về rồi!" Doãn Tư Thần nói một cách lạnh lùng, xoay người đi.

Hả? Có thể về rồi? Thật tốt quá! Vừa hay mình cũng không thích không khí ở đây, đơn giản là mình và nơi này không hợp nhau!

Cố Hề Hề vội vàng bước theo, sợ Doãn Tư Thần bỏ rơi mình, cũng mặc kệ anh có nổi giận hay không, liền chủ động khoác lên cánh tay của anh, cùng rời khỏi bữa tiệc.

Vốn dĩ Doãn Tư Thần cũng hơi tức giận. Nhưng khi Cố Hề Hề chủ động khoác tay lên cánh tay của anh, trong ánh mắt của anh cũng không giấu được sự vui vẻ.

Nụ cười dần dần được mở ra, tràn ngập lên tất cả các biểu cảm trên gương mặt. Khóe miệng anh nhếch lên, mặc dù không nhìn thấy được biểu cảm của Cố Hề Hề, anh cũng có thể đoán được ánh mắt của Cố Hề Hề cũng giống như một con chuột nhỏ, tràn ngập mong chờ rời khỏi chỗ này.

Đợi đến lúc hai người đi ra cổng lớn, xe của bọn họ đã được đưa tới. Doãn Tư Thần lên xe, Cố Hề Hề cũng vội vàng lên theo.

Nhất định không thể bị bỏ lại đây, nếu không cũng không đủ tiền bắt xe về. Đồ trang sức trên người mặc dù cũng đáng giá, nhưng cũng không thể lập tức bán được! Dùng đồ trang sức để trả tiền xe, thì thiệt thòi quá!

Sau khi Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần rời đi không lâu, Mặc Tử Hân cũng quay về đại sảnh, nhưng anh tìm một lượt trong đại sảnh cũng không tìm được Cố Hề Hề!

Người phụ nữ đặc biệt kia cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Mặc Tử Hân hỏi thăm vài người, không ai thấy người phụ nữ kia, cũng không biết cô là ai, tên gì.

"Thật thú vị!" Mặc Tử Hân nhìn một lượt những gương mặt đang nịnh hót mình, tầm mắt quét hết cả đại sảnh, cũng không tìm được bóng dáng của người phụ nữ kia!

"Tôi sẽ tìm được em, cô gái, phụ nữ khiến cho Mặc Tử Hân tôi hứng thú không nhiều, em là một trong số đó!" Mặc Tử Hân không kiềm được mà lẩm nhẩm: "Tôi sẽ điều tra tất cả về em, em và Nặc Nặc thật sự quá giống nhau! Lẽ nào em là thiên sứ mà ông trời đưa đến bên cạnh tôi? Nên em đã dùng gương mặt của Nặc Nặc để xuất hiện trước mặt tôi? Nếu như vậy, tôi sẽ không buông tay nữa!"

Cố Hề Hề ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng đầu, từ từ chìm vào giấc ngủ!

Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, từ từ giảm tốc độ xuống. Trước kia anh thích lái xe thật nhanh, nhưng từ khi quen Cố Hề Hề, tốc độ lái xe của anh hình như đang dần chậm lại!

Bây giờ, chiếc Lamborghini Concept S trị giá ba trăm bảy mươi triệu, lại chỉ có thể chạy với tốc độ bốn mươi cây số một giờ, thật sự đã muốn phá hủy tính năng của chiếc xe này rồi!

Nhưng Doãn thiếu gia anh thích, dù xe đắt hơn nữa, anh vẫn thích lái chầm chậm!
Bình Luận (0)
Comment