Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 62

Cố Hề Hề đỏ mặt. Sao cô có thể không biết xấu hổ mà mở miệng với Doãn Tư Thần?

"Nếu số tiền quá lớn, anh không thể làm chủ, vậy coi như.." Ánh mắt Cố Hề Hề buồn bã, nhẹ nhàng nói: "Coi như tôi chưa nói gì."

Tiểu A nhìn một lúc, lập tức nói: "Không phải vậy. Thiếu phu nhân hiểu lầm rồi. Tôi đi chuẩn bị tiền ngay, hai trăm ngàn đủ không? Trong xe đã chuẩn bị hơn triệu tiền mặt."

Hơn triệu tiền mặt. Cố Hề Hề há miệng ngạc nhiên, chật vật nói: "Không cần, hai trăm ngàn là đủ rồi."

"Được rồi, thiếu phu nhân chờ một chút, tôi lập tức đi lấy." Tiểu A nhanh nhẹn đáp.

Cố Hề Hề nhìn bóng lưng Tiểu A, không khỏi cảm khái: Quả nhiên là thư ký của Doãn gia, luôn mang hơn triệu tiền mặt bên người.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Tiểu A rời khỏi tầm mắt Cố Hề Hề, liền gọi cho Doãn Tư Thần báo cáo tình huống này.

Doãn Tư Thần cúp điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên. Mượn tiền? Thú vị thật!

Cô thà mượn tiền Tiểu A cũng không muốn mở miệng với anh sao? Khóe mắt hẹp dài xẹt qua tia nguy hiểm.

Cố Chân Chân đứng cách đó không xa, si ngốc nhìn bóng lưng Doãn Tư Thần.

Thật đẹp trai, thật đẹp trai!

Từ ngày Doãn Tư Thần đến nhà cầu hôn, ánh mắt Cố Chân Chân hoàn toàn luân hãm vào người Doãn Tư Thần.

Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, sao có thể để Cố Hề Hề chiếm làm của riêng chứ? Không phải Cố Hề Hề là nhờ mang thai sao? Mình cũng có thể sinh con mà.

Cố Chân Chân quyết định chậm rãi đến gần Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần thân hình cao lớn, khí chất cao quý, dung nhan tuấn mỹ, những ưu điểm này trong mắt Cố Chân Chân biến thành tài phú vô tận, địa vị, thanh danh, hưởng thụ phú quý.

Doãn Tư Thần đột nhiên xoay người, nheo mắt lại, khí thế toàn thân tỏa ra.

Cố Chân Chân lập tức dừng bước, không dám tiến lên nữa. "Em.. Anh rể.." Cố Chân Chân hoảng sợ mở miệng, đảo tròng mắt một vòng, thận trọng tiến lên một bước nói: "Anh rể, sao anh ở đây một mình?"

Doãn Tư Thần liếc nhìn Cố Chân Chân, mặt không cảm xúc xoay người rời đi. Loại ánh mắt này, anh thấy quá nhiều. Loại phụ nữ này, chưa đủ tư cách để anh trả lời.

Nhìn Doãn Tư Thần không thèm phản ứng, Cố Chân Chân âm thầm cắn răng. Hừ, có gì đặc biệt hơn người! Không phải chỉ là đẹp trai, nhà có chút tiền thôi sao.. Đáng chết, đáng chết!

Cố Chân Chân dù tức giận, nhưng nhìn bóng lưng tuấn mỹ của Doãn Tư Thần, con tim càng rung động. "Anh rể, anh muốn đi đâu? Anh chờ em một chút." Cố Chân Chân khẽ cắn răng, nũng nịu nói: "Anh rể, lần trước anh đến cũng chưa đi dạo, không bằng em dẫn anh đi?"

Cố Chân Chân chưa kịp đến gần, một vệ sĩ mặc âu phục màu đen bước ra, ngăn bước chân cô ta.

"Anh.." Cố Chân Chân bị ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Tư Thần rời khỏi, không nhịn được hung hăng dậm chân, vẻ mặt không cam lòng. Cô ta hung hãn trừng mắt với vệ sĩ, xoay người thở phì phò rời đi.

Cố Chân Chân trở lại phòng mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không công bằng. Nói về sắc đẹp, cô ta xinh đẹp hơn Cố Hề Hề! Nói về tuổi tác, cô ta trẻ hơn Cố Hề Hề! Nói về chăm sóc đàn ông, cô ta chắc chắc cũng không vụng về như Cố Hề Hề!

Nhưng tại sao người đàn ông hoàn mỹ như thế lại rơi vào tay Cố Hề Hề chứ?

Cố Hề Hề đợi một lúc, rốt cuộc Tiểu A cũng quay lại.. còn đi cùng Doãn Tư Thần. Cô nhìn Doãn Tư Thần đứng ở cửa, nhất thời sửng sốt.

Tiểu A lui về sau một bước, đứng sau lưng Doãn Tư Thần. Mặc dù không nói một chữ, nhưng biểu tình của anh ta đã giải thích rõ tất cả.

"Em thiếu tiền?" Tầm mắt Doãn Tư Thần nhìn lướt qua phòng mẹ Cố, thấp giọng hỏi: "Em muốn mượn tiền?"

"Tôi.." Cố Hề Hề cắn môi, trong mắt đầy bất an, nhẹ giọng nói: "Tôi.. tôi có thể mượn trước bốn tháng tiền tiêu vặt không? Tôi.."

"Tôi nhớ đã cho em một thẻ tín dụng, em có thể chi tiêu thoải mái." Doãn Tư Thần ngắt lời Cố Hề Hề: "Em đã dùng thẻ bao nhiêu lần?"

"Một lần." Cố Hề Hề hoảng sợ nhìn Doãn Tư Thần.

"Hử?" Doãn Tư Thần híp mắt: "Thẻ tôi cho em là thẻ phụ của tôi, nếu em sử dụng, tôi đương nhiên biết.."

"Được rồi, tôi nói thật. Tôi chưa dùng lần nào." Cố Hề Hề ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Cô không muốn cà thẻ của Doãn Tư Thần. Cô không muốn tương lai rời đi mà có dính dáng quá nhiều.

Doãn Tư Thần chuyển đề tài: "Em muốn số tiền này làm gì?"

Cố Hề Hề cắn môi, buồn rầu trả lời: "Tôi muốn trả nợ cho ba mẹ. Từ nay về sau, ba mẹ không cần làm việc cho chú thím nữa."

Doãn Tư Thần gật đầu nói: "Được, nếu là trả nợ cho cha mẹ vợ, tôi là con rể sao có thể đứng nhìn? Tiểu A, mời chú thím đến đây."

"Dạ, tổng giám đốc." Tiểu A đặt vali xuống đất, xoay người cùng một vệ sĩ đi mời chú Cố và thím Cố đến.

"Tôi.." Cố Hề Hề dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Doãn Tư Thần: "Mẹ không biết chúng ta.."

"Suỵt." Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên môi Cố Hề Hề, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: "Nếu em phải giải quyết chuyện này, vậy thì giải quyết cho tốt."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh.

Tầm mắt Doãn Tư Thần lập tức rơi vào trên ngón tay đang nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đầy đặn của Cố Hề Hề. Sự mềm mại của đôi môi truyền đến qua cảm giác của ngón tay, khiến đáy lòng Doãn Tư Thần không khỏi run rẩy.

Anh đột nhiên nghĩ đến đêm ở bệnh viện, anh không khống chế được lòng mình, thừa dịp Cố Hề Hề ngủ mà lén hôn cô. Chuyện cách ba ngày, anh lại có chút hoài niệm nụ hôn đó.

Cố Hề Hề hoàn toàn không biết Doãn Tư Thần vào giờ phút này đang suy nghĩ gì, nhưng cô phát hiện anh vẫn còn chặn miệng mình. Cô gỡ ngón tay anh ra, thấp giọng nói: "Hôm nay nhờ anh giúp tôi một lần. Tôi không muốn nhìn ba mẹ bị bóc lột. Nhiều năm qua, chú thím luôn lấy lý do ba mẹ thiếu tiền họ. Tôi rất đau lòng cho mẹ.."

"Hề Hề, con ở ngoài làm gì đó?" Doãn Tư Thần chưa kịp trả lời, giọng nói mẹ Cố từ trong nhà truyền ra.

Cố Hề Hề lập tức nắm tay Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng lắc lắc, ánh mắt tràn đầy cầu khẩn nhìn Doãn Tư Thần.

Không thể để mẹ nhận ra, không thể! Không thể để mẹ biết chúng ta là vợ chồng hợp đồng!

Doãn Tư Thần cảm nhận xúc cảm từ bàn tay mềm mại mang đến, tròng mắt hơi ngước lên, đáy mắt lóe sáng.

Mẹ Cố từ trong nhà đi ra, liền thấy một màn trước mắt, con rể dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn con gái mình. Ánh mắt cưng chiều và yêu thương đó, tuyệt đối không phải ngụy trang.

Thấy một màn này, mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Xem ra Hề Hề không gạt bà. Một người phụ nữ được chồng mình thương yêu là chuyện hạnh phúc nhất.

"Mẹ." Doãn Tư Thần mở miệng trước: "Hề Hề nói với con, muốn trả nợ cho chú thím. Hề Hề cũng thật là, sao không nói chuyện này với con sớm một chút? Là con rể, vì nhà vợ làm chút chuyện, là việc nên làm."

Cố Hề Hề ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn anh, chạm vào tia sáng trong đáy mắt Doãn Tư Thần, trong lòng không khỏi run rẩy. Trời ạ, kĩ năng diễn xuất của Doãn Tư Thần thật tuyệt!

Nếu không phải biết rõ mình và anh chỉ là vợ chồng hợp đồng, cô cũng sẽ bị ánh mắt đó cảm động. Khó trách phụ nữ khác đối với Doãn Tư Thần không có khả năng kháng cự. Vì đôi mắt đó quá mức ấm áp, quá mức.. ngọt ngào.

Mẹ Cố vội giải thích: "Tư Thần, thật ra không cần đâu. Chút tiền này, mẹ từ từ kiếm, không cần gấp." Bà rất sợ Cố Hề Hề vì số tiền này mà bị Doãn gia coi thường.

Cố Hề Hề cảm thấy đau xót trong lòng. Mẹ nhất định là cảm thấy nếu cô mở miệng mượn tiền Doãn Tư Thần, tương lai ở Doãn gia địa vị cô nhất định sẽ rất hèn mọn.

Mẹ khổ cực cả đời, bà không muốn cô có cuộc sống giống bà. Dù bà không phải mẹ ruột, nhưng phần ân tình này khiến cô không khỏi bi thương.

Hốc mắt Cố Hề Hề hơi đỏ.

Doãn Tư Thần dường như cảm nhận được trái tim Cố Hề Hề bi thương, chậm rãi nói: "Mẹ đừng nói vậy. Con rể cũng là con, nếu Hề Hề đã gả cho con, con cũng phải làm tròn phần hiếu đạo này."

"Mẹ." Cố Hề Hề buông tay Doãn Tư Thần, xoay người chạy đến ôm mẹ. Hai mẹ con ôm nhau, hốc mắt đều có chút ươn ướt.

Một giây kế tiếp, thanh âm của thím Cố từ đằng xa truyền đến: "Aiya, con rể, kêu chúng tôi đến có chuyện gì?"

Cố Hề Hề và mẹ nghe được, lập tức thả tay ra. Hai người xoa khóe mắt, không để đối phương thấy mình thất thố.

"Aiya, chị hai, chị nhìn chị đi. Hề Hề về nhà mẹ là chuyện tốt, sao lại chảy nước mắt?" Thím Cố mặt đầy nhiệt tình, tựa như Doãn Tư Thần là con rể bà: "Con rể, sao mọi người đứng bên ngoài nói chuyện? Vào nhà nói." Thím Cố nói xong liền vào phòng Cố Hề Hề, như thể đây là phòng bà ta.

Ánh mắt Doãn Tư Thần trầm xuống, nắm tay Cố Hề Hề đi vào. Xem ra hôm nay đúng là nên xử lý chút nợ cũ rồi. Nếu không phải vì cô gái nhỏ này, anh cũng sẽ không quan tâm làm gì.

Mọi người cùng nhau vào phòng. "Ngồi ngồi ngồi, đừng khách sáo, con rể." Thím Cố nhiệt tình nói với Doãn Tư Thần.

Doãn Tư Thần nhìn chung quanh căn phòng, không khác gì lần trước anh đến, không có chỗ ngồi nên chỉ có thể gật đầu rồi đứng đó.
Bình Luận (0)
Comment