Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 109

Cho nên, cô không cần mạng như thế chính là vì muốn nhìn con số ở sổ tiết kiệm tăng lên?

Đầu của cô bị cánh cửa kẹp rồi sao!

Lườm cô, Phùng Dịch Phong thật muốn một chưởng vỗ chết cô!

Lật bàn tay nhỏ lại, Hiểu Nhi cảm nhận sâu sắc mình bị coi thường, đầu cũng cúi thấp vài phần, lên tiếng giải thích:

“Bây giờ kinh tế bị trì trệ như vậy, công việc rất khó tìm, ngộ nhỡ ngày nào đó đuổi em ra khỏi cửa rồi, con gái lớn tuổi rồi, sẽ bị chê bai, hợp đồng lao động đến hạn, nói không chừng sẽ không cần em nữa, hoặc bởi vì chuyện gì đó mà bị sa thải, không có tiền, em sẽ thảm biết mấy? Cho nên khi có năng lực, nhất định phòng ngừa trước----”

Cô nói thật ra đều cực kỳ thực tế, nếu thật sự đến bước đó, cô thật sự muốn nhảy lầu, bây giờ vừa làm phẫu thuật, trong thời gian ngắn sợ ngay cả nhảy cũng không nhảy được.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà đưa tay sờ vị trí vết thương.

Lúc này mới chú ý bộ quần áo bệnh nhân trên người cô, tưởng cô không thoải mái, Phùng Dịch Phong bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói rõ ràng cũng dịu đi rất nhiều:

“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau trở về giường nằm?”

Lúc này, Hiểu Nhi trong nháy mắt có chút nghi hoặc: Hở? Đột nhiên đổi hướng? Đây là không truy cứu với cô rồi sao?

Có bệ xuống, Hiểu Nhi mau chóng trèo lên giường, ánh mắt rạng rỡ, cũng có chút đáng thương.

Ngồi xuống bên cạnh cô, Phùng Dịch Phong trực tiếp xé mấy tờ ghi con số trong quyển sổ nhỏ của cô thành giấy vụn, sau đó ném vào thùng rác.

Hàng mi dài khẽ chớp, Hiểu Nhi tức giận trừng mắt với anh, bàn tay nhỏ túm chặt lấy chăn.

Xé xong, Phùng Dịch Phong mới trả lại quyển sổ tay và bút lại cho cô: “Trừng cái gì? Một bản sổ rách, còn muốn tính toán với anh sao?”

“Không có----”Cất quyển sổ đi, trong lòng Hiểu Nhi vẫn cảm thấy buồn bực: ôi, phiền chết đi được, anh làm gì đối xử với quyển sổ của cô như vậy, cô lại phải tính lại từ đầu! Tính lại một lượt, cũng chết rất nhiều tế bào não nha!

Trong lòng làu bàu, trên mặt, cô không dám có biểu hiện gì.

“Cố gắng dưỡng thương cho anh! Đừng nghĩ ra chủ ý gì nữa! Anh xin cho em nghỉ nửa tháng!”

“Cái gì?”

Ngược mắt nhìn, còn kêu lên một tiếng, Hiểu Nhi thật sự muốn bạo phát: Nửa tháng, cô điều tra rồi, chút bệnh này, bốn ngày là có thể ra viện, đâu có lâu như vậy chứ?

Cô sao lại mắc bệnh chứ?

Nổi giận đùng đùng, lửa giận ngập trời, nhưng một ánh mắt lạnh lùng của Phùng Dịch Phong nhìn qua, cô lại chìm ỉm, nhưng môi hồng mím chặt lại dẩu lên, trên mặt viết to chữ --- không vui!

Nhìn dáng vẻ tức giận mà không dám nói của cô, Phùng Dịch Phong liếc nhìn cô:

“Được rồi! Đừng bĩu nữa, đều tính lên anh! Cố gắng dưỡng thương cho anh, đừng nghĩ ra cái chủ ý gì nữa! Cho em 300 triệu tiền phí n ủi trái tim nhỏ bé bị tổn thương của em, được không?”

“Thật không? Anh sẽ không lừa em?”

Nhìn anh, Hiểu Nhi thật sự rất không yên tâm: Cô bây giờ, thật sự rất cần tiền, càng kéo dài rất khả năng sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của ba cô.

Tiện tay, rút ra một tấm séc, Phùng Dịch Phong ký cho cô 300 triệu.

“Bây giờ có thể yên tâm rồi chứ?”

Cầm lấy, Hiểu Nhi rất khôn ngoan gật đầu: Số tiền này, cô nhận mà thấy yên tâm, ai kêu anh tự ý làm chủ xin nghỉ cho cô chứ, bồi thường cô, là điều nên làm!

Rất cẩn thận kẹp vào trong quyển sổ nhỏ, lại đặt xuống dưới gối, cô mỉm cười: “Trái tim cũng tu bổ gần xong rồi, em phải sớm ngày khỏe lại, không thể phụ ý tốt của ông xã đại nhân được!”

Trong tiềm thức, cũng cảm thấy bản thân nhất định phải sớm ngày khỏe lại, Hiểu Như âm thầm cổ vũ chính mình, lo lắng lớn nhất đã không còn, cơn mệt mỏi bỗng chiếm lấy cô, ngáp một cái, cô ngả ra:

“Thật buồn ngủ, em ngủ một lát! Ông xã, có chuyện thì anh cứ đi làm, em sẽ nghe lời, cố gắng chăm sóc bản thân, sẽ không gây chuyện cho anh.”

Nằm xuống, không lâu sau, hơi thở đều đặn đã truyền đến.

Bình thường quá mệt, tinh thần của Hiểu Nhi mỗi ngày đều rất căng thẳng, rất ít có cơ hội thả lỏng nghỉ ngơi, mấy ngày nay, cộng thêm tác dụng của thuốc, áp lực dồn đến tim nên cô ngủ rất sâu.

Ngồi bên cạnh, Phùng Dịch Phong cũng cảm thấy bất ngờ:Anh ghét nhất là phụ nữ tham tiền, tại sao đối với cô, anh lại không nhịn được mà đau lòng vì cô chứ?

Ngón tay thô ráp vuốt ve nhẹ mái tóc mềm mại của cô, mắt quét qua gương mặt nhỏ nhắn mỏng manh và bình thản của cô, trong lòng của Phùng Dịch Phong cũng gợi lên tầng tầng gợn sóng.

Cuối cùng, anh vẫn không nỡ rời đi, mà ngồi ở bàn bên cạnh, đăng nhập vào hệ thống của công ty, tiếp tục xử lý các công việc khác.

Giấc ngủ này, không có ai làm phiền, Hiểu Nhi ngủ rất sâu, Phùng Dịch Phong mang cơm trưa trở lại, cô vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không nhúc nhích ---

Để đồ ăn xuống, anh chớp mắt một lúc, lúc tỉnh dậy thì ra ngoài nghe mấy cuộc điện thoại, xử lý mấy chuyện, khi trở lại thì nhìn thấy cũng đã ba giờ rồi, cô vậy mà vẫn đang ngủ thì Phùng Dịch Phong cảm giác không đúng lắm.

Bước tới, thử nhiệt độ trên trán của cô, lại sờ bàn tay nhỏ của cô, cảm thấy rất bình thường, anh cũng thấy khá hoang mang:

Sao có thể ngủ như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?

Anh nhẹ nhàng đẩy đẩy cô: “Tiểu Hiểu?”

Trong mơ bị làm phiền, khẽ động người, Hiểu Nhi vặn vẹo, túm lấy góc chăn, đầu nhỏ rụt lại:

“Ừm, không thể bị bệnh... Phải cố gắng ăn cơm!”

“Sớm ngày khỏe lại, không thể bị bệnh, không thể xin nghỉ! Phải đi làm---”

“Không! Không thể ăn quá nhiều, không được béo, hu hu.... sẽ bị chê!”

“... Cho tôi một cơ hội! Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi, đừng cắt hợp đồng với tôi!”

“Đừng mà đừng mà tôi..”

...

Nghe thấy những lời lẩm bẩm của cô, tay anh rõ ràng sững lại hai giây, trái tim khẽ đau! Kiếm mấy đồng tiền, cũng ép bản thân thành ra như thế này sao?

Thấy cô mơ mơ hồ hồ, hình như gọi cũng không tỉnh, Phùng Dịch Phong cứ cảm thấy không đúng, cho nên ấn chuông gọi bác sĩ đến.

“Vết thương bị viêm, có chút sốt, ngoài ra, áp lực của bệnh nhân có thể quá lớn, thần kinh căng thẳng quá độ, như thế này hoàn toàn bất lợi cho việc hồi phục thân thể, nhất định phải khiến cô ấy giữ tâm trạng vui vẻ, không nên lo nghĩ nhiều, không nên căng thẳng quá độ! An tâm nghỉ ngơi, rất nhanh thì có thể xuất hiện!”

Tiêm thuốc hạ sốt xong cho cô, bác sĩ lại dặn dò một vài điều rồi mới rời đi.

Lúc Hiểu Nhi mở mắt thì sắc trời đều có chút âm u, ngồi dậy, cô cảm thấy giọng nói với mắt có chút không thoải mái: “Ông xã? Khụ khụ---”

“Tỉnh rồi sao?” Bước tới, Phùng Dịch Phong thuận tiện giúp cô rót ly nước.

Cuống họng hơi khô, Hiểu Nhi tủi thân dẩu miệng lên: “Hừm ưm, ông xã, cổ họng rất đau!”

“Sốt rồi, không đau mới lạ đó! Ai bắt em không nghe lời, chạy lung tung.”

Bóp gương mặt nhỏ của cô, sau đó Phùng Dịch Phong xoay người rót cô ít nước mật ong: “Đã tiêm thuốc chống viêm rồi, ngày mai chắc sẽ đỡ, suýt chút nữa sốt thành kẻ ngốc! Xem em còn khoe mẽ được nữa không?”

Vừa đưa ly nước cho cô thì điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông ---
Bình Luận (0)
Comment