Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 130

Một cái bóng lóe lên rồi biến mất, nhiệt độ khóe môi Trương Việt Khánh lập tức vỡ ra, anh mới nhận ra: Người cô vừa tránh, không phải là anh.

Ngay lập tức, anh ta chỉ cảm thấy một cuộc xâm lăng lạnh lẽo từ đầu đến chân, trái tim anh ta dường như bao phủ một lớp băng.

Trên đường, Hiểu Nhi chạy chậm một đoạn, Phùng Dịch Phong cũng đuổi theo một đoạn.

“Hiểu Nhi!” Nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu nổi trận lôi đình của Phùng Dịch Phong nham hiểm hung ác: “Không nghe thấy tôi gọi em sao? Em giận tôi sao?”

Giọng nói trầm khàn tăng lên, khắp mọi nơi đều tràn ngập sự khó chịu! Anh còn chưa tính sổ với cô, cô còn dám kiêu ngạo với anh!

Anh hếch mũi lên, Hiểu Nhi cũng cảm nhận được sự bốc khói, vẫy tay anh ra, cô thậm chí không thèm nhìn anh, quay lại tiếp tục bước đi.

Đột nhiên, Phùng Dịch Phong trở nên thực sự tức giận, sải một vài bước chân, anh nắm lấy cổ tay cô: “Giang Hiểu Nhi! Đứng lại cho tôi!”

Hai người lôi kéo nhau, bằng một cách nào đó, cái túi nhỏ trong tay Hiểu Nhi bị văng ra, lốp bốp, mọi thứ rơi ra ngoài, lông mày xoắn lại, Hiểu Nhi cũng bực mình:

“Anh đang làm gì vậy? Đi ra chỗ khác đi! Lần nào cũng ném đồ của tôi!”

Đẩy anh ra, cô khom lưng bắt đầu nhặt lên, một hộp quà kỷ niệm mặt dây chuyền trong tay cô, Phùng Dịch Phong nhớ lại cảnh vừa rồi, cực kỳ tức giận, nhưng anh nghĩ mình cũng đã sai, anh vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Cô đứng thẳng dậy, anh dùng một tay cướp lấy mặt dây chuyền kỷ niệm:

“Chỉ vì một thứ đổ nát như vậy mà em đi lên ôm đàn ông sao? Có phải em rất vui khi tôi bỏ phiếu cho người khác không, nếu không thì sao em có thể nhận được thứ này chứ? Em yêu hư vinh, yêu tiền đến nhường nào vậy? Hay em chỉ là một kẻ đồi trụy bẩm sinh, chỉ thích khoe khoang, thích đàn ông vây quanh em thôi? Chỉ vì Một chút vàng như vậy màmuoons trở mặt với tôi?”

Vung tay, Phùng Dịch Phong trực tiếp ném mặt dây chuyền vàng ra!

Sắc mặt Hiểu Nhi thay đổi, cô chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm sâu sắc, cô cắn răng đến mức run lên khanh khách: Cô lên sân khấu, chỉ vì tiền, để khoe khoang sự quyến rũ, còn người phụ nữ đó thì sao? Là vì thiết kế hay là vì nghệ thuật? Chẳng phải anh vẫn bầu cho người ta như thường đó sao?Không ngờ anh sẽ lại nói như vậy, Hiểu Nhi rất tổn thương.

Chỉ cảm thấy người đàn ông mà mình luôn cảm mến đã luôn nghĩ mình như thế! Hóa ra lần này, mình còn thảm hại hơn nữa, cô móc tim móc phổi, dâng lên cả thể xác tinh thần, nhưng cuối cùng lại là cho một người đàn ông coi thường mình!

Lạnh lùng di chuyển ánh mắt, Hiểu Nhi quay lại nhặt mặt dây chuyền vàng, nhưng Phùng Dịch Phong lại kéo lấy cổ tay cô:

“Không được nhặt!”

Vung tay, Hiểu Nhi tát anh một cái:

“Chuyện của tôi không cần anh lo! Trong lòng anh, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ tham lam phù phiếm thôi không phải sao! Đúng! Tôi thích tiền, tôi yêu tiền, tôi làm mọi thứ chỉ vì tiền, anh hài lòng chưa? Tôi đi lên, chính là rẻ tiền, là tham lam; người khác đi lên, chính là cao quý, chính là theo đuổi lý tưởng của mình, phải không?”

Gương mặt anh nóng lên dữ dội, sắc mặt Phùng Dịch Phong chuyển sang đen, cũng bị sốc suốt một lúc.

“Đại thiếu Phùng cao quý như vậy, đi tìm cô Nghê Hồng cao quý của anh đi chứ! Anh đuổi theo tôi làm gì? Một người nhỏ bé như tôi hầu hạ không nỗi đâu! Tôi không thèm tiền của anh! Anh thích ai thì tìm người đó, tránh xa tôi ra––”

Hét lên, những giọt nước mắt ấm ức của Hiểu Nhi cũng tuôn rơi, quay lại, cô vừa định rời đi, nhưng lại bị Phùng Dịch Phong ôm chặt:

“Tiểu Hiểu!” Anh không có ý xúc phạm cô.

“Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Đừng làm bẩn tay đại thiếu gia anh——”

Nổi nóng, Hiểu Nhi rất kích động, không quan tâm cái gì, vừa đá vừa đánh, mặt cô khóc tựa như một con mèo con, những giọt nước mắt rơi vào trên tay anh cũng trực tiếp biến mất nơi đó.

Anh cảm nhận rõ ràng được sức kháng cự của cô, ôm cô càng chặt hơn, Phùng Dịch Phong hoàn toàn không dám nới lỏng cô ra, giọng điệu vô thức dịu đi một chút:

“Tiểu Hiểu, đừng như vậy, tôi nói sai rồi, được chứ? Đừng khóc, đừng làm loạn, được không?”

Bị cô làm cho luống cuống tay chân, trên đường cái anh ôm cô, đến cả đầu Phùng Dịch Phong cũng đau: Người phụ nữ này, nóng nảy lên một cái là không thể đè xuống được!

Cảm xúc không thể kiểm soát, Hiểu Nhi nghe thấy, lại càng giãy giụa hơn, chỉ muốn tránh xa anh: “Anh buông tôi ra! Buông tôi ra! Buông——”

Bất đắc dĩ, Phùng Dịch Phong một tay nắm chặt eo cô, một tay ấn sau ót, cúi đầu, ngậm chặt đôi môi đỏ bừng của cô, cường thế cướp đoạt, hôn sâu vào.

Ở giữa đường, hai người đang giãy giụa, nhưng trong lúc hôn nhau hừng hực khí thế, rất khó tách rời.

Cách cửa không xa, vốn là câm lặng nhìn họ suốt một lúc, nắm đấm rủ xuống của Trương Việt Khánh chợt siết chặt, có vẻ như hồn phách của anh đã bị lấy đi mất.Trong tâm trí anh, cũng hiện lên một cảnh tương tự trong quá khứ:

Lúc đó, anh gặp một nữ sinh viên nước ngoài, thực ra chỉ là ăn cơm cùng nhau, khi nữ sinh viên đó rời đi, cô ấy đã trao cho anh một nụ hôn nghi lễ vào má, nhưng lại bị cô nhìn thấy.

Tối hôm đó, trên phố, họ cãi nhau ầm ĩ, anh đuổi theo cô nửa đường, cô cũng ầm ĩ như thế này, cô đòi phải chia tay anh, anh giải thích thế nào cũng không nghe;

Cuối cùng, cũng là như thế, bất lực, anh ôm lấy cô trên đường, hôn cô!

...

Anh ta chưa bao giờ biết được, cảnh tượng cãi nhau có thể ấm áp và cảm động đến thế—

Dưới ánh đèn vàng mờ, hai chiếc bóng thon dài chồng lên nhau, tình yêu trải dài, như thể giữa đất trời, họ chỉ có nhau, xinh đẹp mà gây sốc lòng người!

Trương Liên Thành và Tô Nghê Hồng bước ra, thấy cảnh tượng như vậy, cả hai đều ngây ngốc đứng ở cửa, ánh mắt đều là không thể tin được.

“Anh… anh Phùng?”

Khoan hãy nói đến Tô Nghê Hồng, Trương Liên Thành gần như cũng rơi tròng mắt ra ngoài:

Phùng Dịch Phong thuộc loại người gì chứ? Anh là kiểu người sát phạt quả quyết, đầu rơi xuống trước mặt anh, ngay cả mắt cũng không thèm chớp, điềm tĩnh và máu lạnh, trái tim lạnh lùng vô tình cũng là khét tiếng! Mỹ nữ tuyệt sắc cởi hết đồ ra ngồi trên người anh, anh vẫn có thể từ từ ném ra ngoài, vậy mà không ngờ anh sẽ tạo ra một cảnh nóng như vậy trên đường phố, đây không phải tác phong của anh!

Nếu anh ta không nhìn thấy bằng chính mắt mình, chắc hẳn anh ta sẽ không dám tin mất.

Sức mạnh của cơ thể trôi đi, Hiểu Nhi ngày càng yếu đi, bàn tay nhỏ theo bản năng mà nắm lấy tay áo anh, đẩy ra:

“Ưm——” Khó chịu quá!

Mãi cho đến khi cả hai cảm thấy hơi khó thở thì Phùng Dịch Phong mới kết thúc nụ hôn dài, phần lớn sự tức giận cũng biến mất, ôm Hiểu Nhi, cọ xát mũi cô một cách cưng chiều, giọng anh hơi khàn khàn:

“Có chuyện, chúng ta về nhà rồi hẵng nói!”

“Em không——”

Ngay khi cô phát ra tiếng, đôi mắt cô đột nhiên chuyển sang tối sầm, Hiểu Nhi giống như một dây cung đứt đoạn, tê liệt toàn bộ.

“Tiểu Hiểu, em sao vậy?” Kéo cô ngồi xổm xuống, lúc này Phùng Dịch Phong mới nhận thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, ngay sau lưng xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh:

“Tỉnh lại, bảo bối, đừng làm tôi sợ!”

Lúc này, Trương Liên Thành và Tô Nghê Hồng cũng chạy song song qua: “Chuyện gì thế?”

Giơ tay lên, Trương Liên Thành bóp huyệt Nhân Trung của cô——
Bình Luận (0)
Comment