Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 138

Thật là mệt mỏi, thật sự không muốn ứng phó với anh! Không muốn nói chuyện với anh! Không muốn thân thiết với anh! Càng không muốn cùng anh làm mấy chuyện ngại ngùng.

Nhưng, trong tiềm thức của cô biết rõ, anh trở về, phần lớn chắc chắn là vì chuyện đó.

Tình cảm khiến cô thất vọng, cô không muốn lún càng sâu hơn!

Cùng một sai lầm, cô sẽ không phạm phải lần thứ hai, mà bây giờ đối mặt với tình cảm, cô không phải là cẩn thận, mà là bới lông tìm vết, thà thiếu chứ không ẩu. Quay đầu là bờ, chính là lựa chọn hiện tại của cô! Trải qua quá nhiều việc, lá gan cũng nhỏ hơn, cô thấy sợ rồi, cô không thể thua được, nếu như chuyện của ba năm trước lại xảy ra thêm một lần nữa, cô thật sự sợ bản thân mình hoàn toàn gục ngã, không đứng dậy nổi nữa.

Có lẽ, ông trời đã đối với cô quá tốt rồi, tình yêu, đã định sẵn là không thể viên mãn.

Cô tiện tay lấy lọ nước hoa nhỏ, xịt lên toàn thân, bỗng lấy lại tinh thần, lúc này cô mới nhận ra, bản thân đang ngửi thấy hương thơm hoa nhài thanh dịu nhàn nhạt, rất dễ chịu.

“Có tác dụng không?”

Cô lẩm bẩm vài câu rồi lại lắc đầu. Tính ưa sạch sẽ của anh rõ ràng dựa trên tâm trạng của anh, nói không chừng anh sẽ bắt cô đi tắm!

Cách này, không ổn!

“Có rồi!”

Trong đầu Hiểu Nhi nảy lên một ý tưởng mới, cô xoay người ra ngoài, lấy từ trong túi ra một miếng băng vệ sinh siêu mỏng, sau đó mới lấy máy sấy, sấy tóc.

Mà lúc này, Phùng Dịch Phong vẫn còn đang ở chỗ tủ lạnh dưới nhà tìm đồ ăn, sau đó lấy một ít bánh không biết mua từ bao giờ vẫn còn lại hâm nóng lên, lại ăn thêm nửa cây chân giò hun khói lót bụng.

Phùng Dịch Phong quay lại phòng tắm rửa đánh răng rồi đi ra, người nào đó vốn lúc nãy còn đang bôi kem dưỡng bây giờ đang lăn lên giường chui vào trong chăn rồi.

Phùng Dịch Phong thấy một cục đang cuộn tròn trên giường, bất giác chau mày, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh cũng không nói ra.

Nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ rồi, anh cũng leo lên giường.

Vừa nằm xuống, người nào đó giống như không phát hiện ra, vẫn duy trì tư thế có khoảng cách như thế. Phùng Dịch Phong vươn tay ra, kéo cô lại:

“Sao thế, không thoải mái à?” Tại sao từ lúc về, không nói lời nào?Hiểu Nhi hơi động đậy cơ thể, cô lắc đầu: “Có chút mệt, buồn ngủ quá…”

Phùng Dịch Phong đang định nói gì đó, thì một mùi hương xộc thẳng lên mũi, Phùng Dịch Phong hắt xì một cái: “Hắt xì!”

Anh liền xoay người lấy giấy ăn, bịt mũi để thích ứng một chút: “Em lấy đâu ra loại nước hoa rẻ tiền như thế?”

Tối rồi, còn xịt gì nhiều thế?

Hiểu Nhi ngồi dậy, giống như lúc xưa, cô giơ tay ngửi ngửi: “Em ra sofa ngủ!”

Cô còn ước gì được như thế!

Ngang ngược! Người đàn ông cao quý như thế, thật sự không phù hợp với nhân vật nhỏ bé như cô!

Cô xoay người, ôm gối, Phùng Dịch Phong đưa tay lên trực tiếp giữ lấy lưng cô: “Anh không phải có ý như vậy…”

Anh nghĩ phụ nữ xịt nước hoa vào buổi tối, phần lớn là vì muốn đàn ông yêu thích.

Tuy rằng mùi hương này quả thực khiến anh có chút không thoải mái, nhưng mà nghĩ như vậy lại khiến anh vui vẻ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn:

“Nhưng mà quá nồng rồi, nhất thời anh không quen, anh vẫn thích mùi hương nhàn nhạt thanh thanh trên người em hơn, còn hơn bất cứ loại nước hoa nào!”

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên vai cô.

Nhưng mà những lời này, không khiến Hiểu Nhi vui hơn. Rõ ràng, anh trước đây vô cùng bài xích mùi hương trên người cô. Rõ ràng, cái nhà này, ở đâu cũng có thể ngửi được mùi hương hoa nhài.

Lời nói của đàn ông, quả nhiên đều không đáng tin, đều là lừa người cả! Những lời anh nói, đều giống tên khốn nạn kia, có thể dùng những lời nói đường mật đưa người lên tận trời cao, một ngày nào đó cũng có thể không cánh mà bay.

Cô lén nhéo lên đùi mình, chuyện cũ rõ rành rành ra đó, Hiểu Nhi vẫn kìm nén tâm trạng hỗn loạn của bản thân, định làm cho chút cảm xúc cảm động và hy vọng không nên có kia từ từ biến đi mất.

Phùng Dịch Phong lấy gối cô đặt về chỗ cũ, vuốt tóc cô, cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn sâu triền miên, ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, không nhịn được mà có chút động tình.

Động tác của anh vừa bá đạo cũng vừa dịu dàng, luôn khiến người khác cảm giác được sức mạnh và duy mỹ, khiến người khác bất giác chìm sâu vào trong đó, dù cho trong lòng vô cùng mạnh mẽ ám thị phải kìm nén tình cảm, nhưng Hiểu Nhi vẫn phục tùng trước nụ hôn cuồng nhiệt thâm tình và điêu luyện của anh, cả cơ thể và tâm hồn đều dần buông lỏng…

Cho đến khi một sức lực mạnh mẽ trèo lên người cô, cô mới vội vàng mở to mắt, cô liền phát hiện không biết từ lúc nào cô đã bị ép ở dưới thân, cô đưa tay ra ngăn anh lại:

“Không, hôm nay… không được!”

Phùng Dịch Phong như có lửa đốt, rõ ràng đã hứng lên rồi: “Một lần thôi, anh sẽ nhẹ nhàng!”

Hiểu Nhi lắc đầu điên cuồng, cô thực ra cũng đang cố gắng kìm nén dục vọng trong mình, thực ra, loại chuyện này, cũng không đê hèn như trong tưởng tượng trước đây của cô, ít nhất, trong kí ức cô, ở bên anh, thậm chí là lúc này, trong lòng cô đều là vui vẻ hạnh phúc nhiều hơn khó chịu.

Nhưng, cô sợ bản thân vì sẽ bị chìm đắm vào đó, chìm đắm vào hành động nguyên thủy nhất này, sẽ khiến cô mất đi lý trí, cuối cùng thất bại hoàn toàn.

Cô né tránh ánh mắt, nói: “Hôm nay em đến ngày… không tiện!”“Đến ngày?” Cô mới đến ngày không bao lâu, sao lại đến nữa rồi.

Tay của anh cũng theo bản năng thăm dò xuống dưới, sau đó, anh cũng chỉ có thể ép dục vọng của mình xuống.

Nghe được giọng điệu đầy nghi ngờ của anh, Hiểu Nhi cũng giải thích: “Có thể là gần đây cơ thể em không ổn định, rối loạn nội tiết… em xin lỗi!”

Không biết tại sao bản thân lại nói ra ba chữ đấy, nhưng lúc cô ý thức được thì đã nói ra rồi, hơn nữa, trong lòng cô cũng rất không thoải mái.

Cảm giác nói dối không chớp mắt quả hực không hay lắm!

“Đồ ngốc, cũng không phải lỗi của em!”

Tuy rằng trong lòng thật sự là như lửa đốt, Phùng Dịch Phong vẫn kìm nén lại, anh có dục vọng, nhưng không đến mức bị dục vọng điều khiển. Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, ôm cô, không dám động gì nữa.

Một lát sau, anh nói: “Anh đi tắm đã!”

Có thể cảm nhận rõ ràng được nhu cầu mạnh mẽ của anh, tiếng nước chảy ào ào vang lên, Hiểu Nhi lại cảm thấy như bị tra tấn, nhịn không được mà thở dài.

Sao đột nhiên cô lại cảm thấy áy náy thế này?

Không bao lâu sau Phùng Dịch Phong đã đi ra ngoài, đêm nay, anh vẫn ôm cô ngủ hết một đêm.

Ngày hôm sau, Phùng Dịch Phong theo thói quen mở mắt dậy, bên cạnh đã trống không rồi!

Anh ngồi dậy, sắc mặt không tốt lắm: Lại dậy sớm thế?

Một ngọn lửa vô hình bốc thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho anh toàn thân không thoải mái, xốc chăn lên, Phùng Dịch Phong xoay người lại, mới phát hiện ở trên tủ đầu giường có một mẩu giấy:

“Chồng ơi, gần đây em bận, em phải họp, em đi trước đây! Bữa sáng em để trong lồng bàn, nguội rồi thì anh tự hâm nóng nhé!”

Bút tích xinh đẹp, phía sau còn có thêm một mặt cười tự vẽ.

Ngay lập tức, khóe miệng Phùng Dịch Phong lộ ra ý cười, anh đứng dậy rửa mặt xong thì đi đến phòng ăn, nhìn thấy bánh quẩy, bánh bao, món ăn kèm còn có cả sữa đậu nành trên bàn, gương mặt tối sầm của anh cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn. Đương nhiên, anh nằm mơ cũng thể ngờ được, bữa ăn sáng phong phú như thế này, là Hiểu Nhi vì “lời nói dối” đêm qua mà bồi thường cho anh.

Ăn sáng xong, nghe điện thoại rồi, anh mới đứng dậy, ra khỏi cửa.
Bình Luận (0)
Comment