Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 14

Anh đẩy mấy lần cũng không đẩy cô ra được, Phùng Dịch Phong bị cô làm cho gần như tức điên, nhưng lại không dám đẩy quá mạnh, cuối cùng sau một hồi bị tra tấn anh cũng cảm thấy mệt và buồn ngủ, mặc kệ cho cô ôm lấy mình, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Ngoài dự liệu, đêm đó hai người đều ngủ rất ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Hiểu Nhi mơ mơ màng màng mở mắt, theo thói quen cô cầm lấy điện thoại rồi đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi bồn cầu, tay lướt điện thoại, cô còn gà gà gật gật.

Lúc đứng dậy, bất chợt hình ảnh vệt đỏ nhạt trong thùng rác đập vào mắt cô, cô ngẩn người ra lúc rồi chớp chớp mắt, sau đó bước ra ngoài lục túi xách, lấy một miếng băng vệ sinh ra, cả quá trình cô đều làm theo thói quen trong vô ý thức.

Phùng Dịch Phong bị tiếng động làm tỉnh giấc, anh gần như là thức dậy cùng lúc với cô. Phùng Dịch Phong ngồi dậy nhìn thấy có vết đỏ thấp thoáng trên tấm ga giường màu trắng sữa của mình, vị trí đó là vị trí cô nằm, rồi lại nhìn thấy hành động của cô, phút chốc mặt anh biến sắc:

“Cô không có thai?”

“Hả?”

Chợt giật mình, quay người lại, Hiểu Nhi còn mơ hồ hơi ngẩn ra, bất ngờ đối diện với đôi mắt xanh đen đang như muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh, ánh mắt từ từ nhìn xuống thứ cầm trong tay, đột nhiên giống như phải bỏng, cô lảo đảo lùi sau rồi trong phút chốc như sực tỉnh:

Đúng rồi? Không phải cô đang mang thai sao? Sao lại có kinh được?

Trong đầu cô mơ hồ vụt qua cái gì đó rồi biến mất, cô liền mở điện thoại ra và nhìn thấy đoạn tin nhắn trong hộp tin nhắn:

[Tôi là bác sỹ của bệnh viện Tỉnh Lập, thưa cô mã số 018, thành thật xin lỗi báo với cô là cô không mang thai mà là bị viêm dạ dày. Chúng tôi đã sơ sót lấy kết quả của cô mã số 013 cho cô, gây cho cô hiểu lầm và bất tiện, xin chân thành xin lỗi! Vì nhiều lần gọi điện mà cô không bắt máy nên chúng tôi gửi tin nhắn này để thông báo, xin cô vui lòng đến bệnh viện để lấy thuốc điều trị!]

Cô không mang thai!

Lúc này đầu cô ong lên, cô phát hiện tin nhắn này của đã được gửi đến từ mấy ngày trước, nhưng lại nằm trong hộp tin nhắn rác!

Nếu không phải đúng lúc hôm nay điện thoại báo có tin nhắn, cô mở ra xem cũng tiện tay xóa những tin nhắn spam với mấy tin nhắn chướng mắt thì đến giờ cô vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngẩng đầu lên, cô thấy Phùng Dịch Phong nhìn cô như thể muốn xé xác cô ra vậy, cô cảm thấy chóang váng!

“Không phải tôi, là bệnh viện …” nhầm mà!

Cô theo bản năng giơ điện thoại ra ý muốn đưa anh xem đoạn tin nhắn đó để chứng minh cô trong sạch nhưng Phùng Dịch Phong đang tức giận ngút trời, toàn thân như sắp bốc khói, sợ bản thân không khống chế được mà bóp chết cô ngay lập tức, anh hất chăn, xuống giường vào phòng tắm, đồng thời không quên mạnh tay đóng sầm cửa lại.

Bản thân Hiểu Nhi cũng bực đến run người: cũng đâu phải cô muốn vậy!

Vốn dĩ không mang thai đối với cô mà nói là chuyện tốt! Nhưng bây giờ cô đã kết hôn rồi? Chuyện hồ đồ này chơi cô sao?

Cô bực mình cầm lấy điện thoại gọi lại cho bác sỹ bệnh viện:

“Bác sỹ! Tôi bị ông hại thảm rồi, ông có chứng nhận tư cách hành y không vậy? Bệnh đơn giản như vậy mà còn lẫn lộn được sao? Sao ông không nghỉ việc về nhà đi? Cái bệnh viện quái quỷ gì vậy? Chuyên gia phá! Đi chết! Đi chết! Đi chết đi!”

Ở đầu dây bên kia, nghe tiếng cúp máy cạch, một người đàn ông nào đó trừng mắt nhìn điện thoại, bị chửi xối xả tỉnh giấc trong giấc mơ, lúc này vẻ mặt mờ mịt:

Chuyện gì vậy? Anh vừa mới đến báo danh, vẫn chưa chính thức bắt đầu làm việc mà?

Hiểu Nhi sau khi bộc phát xong cũng rũ vai xuống:

Giờ phải làm sao đây? Không chừng anh đã nhận định là cô giả có thai để lừa gạt anh kết hôn? Trời, đúng là nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này!
Bình Luận (0)
Comment